Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Phiên ngoại 4

5762b4e80d3faf3c22e5e9c68bce2f2d

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

Nửa năm sau khi Cố Tri Phi và Giang Dương cùng một chỗ, ở bên ngoài trường thuê một căn chung cư nhỏ, thuận tiện chó đi khám, đem Tiểu Giang Tử tiêm chích, mang về nhà nuôi. Thời gian vừa chuyển nhà xong, Cố Tri Phi cùng Giang Dương đều có chút hưng phấn, kết quả qua vài ngày, thắt lưng Cố Tri Phi đau, run chân không bò dậy nổi.

Sáng thứ bảy, Giang Dương theo thường lệ sáu giờ thức, từ trong chăn đào Cố Tri Phi ra hôn hôn, nhìn dưới mí mắt hắn một mảng xanh tím thở dài, nghĩ rằng hôm nay tuyệt đối phải khống chế được chính mình, không thể lại kích động như vậy.

Hắn đi ngoài tập thể dục một giờ, sau khi trở về làm điểm tâm, vừa mới chuẩn bị đi gọi Cố Tri Phi tỉnh dậy, bỗng nhiên nhận điện thoại của hội trưởng, là chuyện hội sinh viên, muốn anh lập tức đến trường.

Giang Dương nói chờ anh mười lăm phút, sau đó buông điện thoại xuống bước vào phòng, khom lưng vỗ vỗ Cố Tri Phi, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Thức dậy ăn sáng, anh phải đến trường.”

Cố Tri Phi thuận miệng “Ừ” một tiếng, Giang Dương cho rằng hắn tỉnh, an tâm thoải mái đến trường. Việc ở hội sinh viên rất nhiều, anh vừa đi liền bị hội trưởng nhanh chóng bắt làm việc, bận rộn đến bảy giờ tối. Trên đường về anh gọi cho Cố Tri Phi vài cuộc, nhưng không có người nhận, anh liền có chút lo lắng.

Hội trưởng nhìn thấy bộ dáng tâm trạng không tốt của anh, nói đùa anh có phải là đang nhớ bạn gái hay không.

Giang Dương: “Không biết em ấy có ăn trưa chưa.”

“Cậu là cha hay sao mà lại như thế.” Hội trưởng không lưu tâm nói, “Mọi người sẽ tự mình ăn cơm? Cậu ở đây chuyên tâm làm việc, làm xong nhanh, tôi sẽ cho cậu về.”

Giang Dương gật gật đầu, vùi đầu khổ làm, thật vất vả đến bảy giờ mọi thứ đều xong xuôi, trong lòng như lửa đốt cấp tốc về nhà. Trên đường anh lại gọi một cuộc điện thoại, vẫn không có người nhận.

Anh tâm hoảng ý loạn, về khu nhà ở liền chạy lên lầu, quên mất mình sống ở tầng cao, đi thang máy nhanh hơn.

Đến khi thật vất vả về nhà, anh vừa mở cửa ra, liền thấy Tiểu Giang Tử từ trong phòng chạy đến, hướng anh “Gâu gâu” gọi. Anh bước nhanh vào phòng, nhìn thấy trên giường nhô ra một cái bọc nhỏ giống hệt như khi anh rời khỏi nhà cũng không khác đi.

Đến bên giường liền thấy, Cố Tri Phi nhắm mắt lại, trên hai má có mấy vệt hồng khá mất tự nhiên.

Giang Dương sờ tay lên trán hắn, thật nóng.

“Tri Phi.” Giang Dương nhỏ giọng kêu hắn, tìm quần áo cho hắn thay.

Cố Tri Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Giang Dương? Anh chạy bộ về à?”

“Tối rồi.” Giang Dương thấy hắn sốt đến hồ đồ, hít sâu một hơi, động tác thay quần áo cũng có chút nhanh lên, “Em phát sốt, anh đưa em đi bệnh viện.”

Cố Tri Phi mờ mịt một lát, gật gật đầu.

Tiểu Giang Tử vây quanh bên chân của Giang Dương, Giang Dương khiến nó đứng ở bên: “Mày ở nhà giữ nhà, nghe chưa?”

Tiểu Giang Tử lắc lắc đuôi, ngoan ngoãn ở cạnh cửa ngồi xuống.

Giang Dương thay quần áo cho Cố Tri Phi xong, ôm hắn xuống lầu, muốn gọi xe đi bệnh viện, cũng không biết làm sao lại trùng hợp như thế, chỉ có mấy chiếc taxi đi ngang qua, ngẫu nhiên chiếc nào cũng chở đầy, cuối cùng anh đành dùng phần mềm trên di động tìm một chiếc, nhưng phải chờ nửa tiếng nữa xe mới đến.

Giang Dương có chút chờ không được, cúi đầu xem, môi Cố Tri Phi trắng bệch, hắn cũng bắt đầu ỉu xìu, càng thêm nóng lòng.

Lúc này từ trường học một chiếc xe đi ra, ở cạnh anh dừng lại, cửa kính hạ xuống lộ ra đầu một người, là hội trưởng hội sinh viên: “Giang Dương, sao vậy?”

Giang Dương mắt sáng lên, không khách sáo: “Hội trưởng, đưa tôi đi một đoạn!”

Hội trưởng chờ anh lên xe, nhấn ga lao đi, chở bọn họ đến bệnh viện, chính là sắc mặt có chút quái dị. Giang Dương chỉ lo chăm sóc Cố Tri Phi, cũng không chú ý.

Đến bệnh viện, đăng ký, lấy máu, truyền nước biển, rốt cuộc cũng dàn xếp cho Cố Tri Phi trên giường bệnh ổn thỏa, Giang Dương mới thả lỏng một hơi, lại đi tìm ly cùng nước ấm, một chút lại một chút đút cho Cố Tri Phi.

“Giang Dương.” Hội trưởng ở sau lưng anh kêu anh một tiếng.

Giang Dương lúc này mới đến hội trưởng còn ở lại, bận rộn quay đầu: “Cám ơn hội trưởng, làm phiền cậu rồi.”

Hội trưởng: “Không đến mức phiền toái, tôi có một câu hỏi.”

Giang Dương: “?”

Hội trưởng nhìn Cố Tri Phi năng cằm: “Người đó là ai a? Bạn cùng phòng? Quan hệ không tồi a.”

Giang Dương sửng sốt, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Cố Tri Phi, trầm mặt một chút.

Hội trưởng cười cười: “Đúng rồi, bạn gái cậu đâu? Có ngoan ngoãn ăn cơm không?”

Giang Dương: “Hội trưởng, em ấy là bạn trai tôi.”

Nụ cười trên mặt hội trưởng lập tức cương cứng.

Giang Dương hơi mím môi, sắc mặt cũng có chút cứng ngắc.

Hơn nửa ngày, hội trưởng mới lúng túng nói: “Tôi đi trước.”

Giang Dương gật gật đầu, quay đầu tiếp tục đút nước cho Cố Tri Phi, lúc này mới phát hiện Cố Tri Phi đã mở mắt, bộ dáng có vẻ đã sớm tỉnh.

Giang Dương chần chờ một lát, hỏi hắn: “Có đói bụng không?”

Cố Tri Phi: “Một ngày chưa ăn cơm, anh nói đi?”

Giang Dương nhanh chóng đi ngoài mua cơm cho hắn, sau khi mua về, Cố Tri Phi còn nói mình đang truyền nước muối, tay không dùng được, muốn Giang Dương đút. Giang Dương chịu mệt nhọc, cẩn thận từng li từng tí đút cho hắn, làm cho mấy y tá đi ngang qua khẽ ghé mắt.

Ăn cơm xong, Giang Dương ở bên giường bồi Cố Tri Phi lướt weibo. Cố Tri Phi phát sốt, đôi mắt chua sót, xem màn hình một hồi nước mắt liền chảy ra. Giang Dương không đồng ý cho hắn đụng đến di động nữa, tự mình nhìn xem có gì vui liền đọc cho hắn nghe.

Nhìn thấy y tá lại ghé mắt nhìn, Cố Tri Phi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, khiến Giang Dương cũng lên giường. Giang Dương có chút ngượng ngùng, hắn liền nói chính mình mệt quá, ngồi không được, muốn Giang Dương ôm mới được.

Giang Dương tin là thật, liền lên giường, đem Cố Tri Phi ôm vào trong ngực, nghiêm túc đọc weibo cho hắn nghe.

Khi y tá đệ lần thứ n tìm cớ kiểm tra phòng, Cố Tri Phi lui vào trong lòng Giang Dương, nắm tay Giang Dương, quang minh chính đại hôn một cái, y tá hoảng sợ, tháo chạy, rốt cuộc không nhìn lén bọn họ nữa.

Nhìn Giang Dương chuyên tâm đọc weibo, Cố Tri Phi chọt chọt cơ ngực hắn: “Anh có sợ không?”

Giang Dương mờ mịt: “Sợ cái gì?”

Cố Tri Phi nhỏ giọng nói: “Em nghe thấy anh cùng hội trưởng nói chuyện.”

Giang Dương trầm mặc một chút, bỏ di động xuống.

Cố Tri Phi càng thêm nhỏ giọng nói: “Vừa mới nãy mấy y tá kia cũng nhìn chúng ta. Sau này có thể sẽ có nhiều ánh mắt khác thường nhìn chúng ta, anh có sợ không?”

Giang Dương gắt gao ôm hắn, cũng nhỏ giọng trả lời: “Không sợ.”

Anh dù nói vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy một trận sợ hãi, tay càng ôm càng chặt, sợ người trong lòng bỗng nhiên nói ra những lời anh không muốn nghe.

Giữa họ, vẫn là Cố Tri Phi chủ động, mà anh căn bản không biết gì, nếu Cố Tri Phi muốn buông tay anh, anh có làm sao có thể xoay chuyển Cố Tri Phi.

Cố Tri Phi: “Chúng ta về nhà làm đi.”

Giang Dương đầu óc còn chưa quay lại: “?”

Cố Tri Phi đã lặng lẽ cầm cái kia của anh, ngẩng đầu vô tội nói: “Em nói, chúng ta về nhà liền làm đi.”

Giang Dương đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại bị dọa sợ suýt chút nữa bắn ra: “Em còn đang sốt đó?!”

Cố Tri Phi ngẩng đầu, ghé vào lỗ tai anh nói: “Nhưng khi sốt bên trong đặc biệt nóng, anh không muốn thử xem sao?”

“!” Giang Dương nghe được mang tai nóng lên, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt, “Không được, ít nhất chờ thân thể em tốt lại rồi nói.”

Cố Tri Phi buông tay ra, phẫn nộ đá chăn ra.

Giang Dương mặt đỏ tai hồng nói: “Em sao lại muốn làm a?”

Cố Tri Phi hợp tình hợp lý nói: “Cùng người mình thích cùng một chỗ, chính là làm không đủ.”

Giang Dương bất đắc dĩ bóp trán, Cố Tri Phi cười dài quay đầu nhìn anh, khuỷu tay thúc anh một cái: “Không phải tâm tình đang tốt sao a?”

Giang Dương sửng sốt: “Tri Phi?”

Cố Tri Phi: “Tuy rằng hiện tại come out, rất nhiều người sẽ không tiếp thu được đồng tính luyến, chúng ta cũng không biện pháp thay đổi ý nghĩ của bọn họ. Hội trưởng của anh, tối nay chúng ta lại tìm cậu ta…”

“Tri Phi.” Giang Dương đánh gãy hắn, hôn nhẹ trán hắn, nói, “Không cần quan tâm cậu ta. Anh nghĩ thông rồi, qua hôm nay, không cần quan tâm người khác nghĩ thế nào.”

Cố Tri Phi trầm tư một lát: “Cho nên đêm nay làm được không?”

Giang Dương  chắc như đinh đóng cột: “Tuyệt đối không được!”

“Rất nóng rất mềm nga.”

“Cái đó cũng không được!”

-TOÀN VĂN HOÀN-

Đường Đường có lời muốn nói: Thật ra có năm phiên ngoại nhưng mà có một cái tác giả up trên weibo, tui hoàn toàn bất lực. Sau cùng cảm ơn vì đã ủng hộ truyện suốt thời gian qua m(_ _)m

Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Phiên ngoại 3

 

 

hqdefault

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

Cha mẹ Cố Tri Phi sớm đã biết con mình là gay, nhưng mà đánh thì cũng đánh, mắng thì cũng mắng rồi, vẫn không thể bẻ lại, bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi biết Cố Tri Phi tìm được bạn trai, tâm tình bọn họ rất phức tạp, muốn gặp mặt con dâu một lần, lại không biết như thế nào bình tĩnh đối mặt, chung quy, nếu thật sự gặp mặt, bọn họ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, tự an ủi mình.

“Ngày mai về nhà.” Trong điện thoại, Cố Tri Phi thông báo với mẹ Cố như vậy.

Ba Cố cùng mẹ Cố vừa nghe xong đều khẩn trương vô cùng, sáng sớm hôm sau, mẹ Cố liền đi mua đồ nấu cơm, ba Cố đem tất cả mọi thứ từ trong ra ngoài quét không còn một hạt bụi.

Mẹ Cố cảnh cáo ba Cố: “Con trai ông nói, con dâu da mặt mỏng, chút nữa đừng có trưng cái mặt ngạo kiều ra, biết không?”

Ba Cố không vui: “Tôi là loại người này sao? Lại nói, việc lập ra quy củ cho con dâu, không phải mẹ chồng làm sao?”

“Đồ phong kiến cổ hủ.” Mẹ Cố nói, “Ông tự mình làm mẹ chồng ác độc đi, tôi mới không làm. Đến lúc đó mà dọa con dâu chạy mất, ông phải đền cho tôi a.”

Ba Cố nói thầm: “Người còn chưa tới, mà bắt đầu cưng như bảo bối rồi.”

Mẹ Cố xót xa nói: “Năm đó con của ông nói nó thích con trai, trong một tháng tôi đều nằm mơ thấy ác mộng, mỗi ngày đều lo lắng con ông bị người ta đè, thật vất vả mới có một người đồng ý cho nó đè, tôi có thể không xem như bảo bối không?”

Ba Cố: “…”

Mẹ Cố: “Con trai ông giống ông, vóc dáng thấp, khung xương nhỏ, làn da trắng, đôi mắt to, ông một chút cũng không lo lắng?”

Ba Cố cảm giác mình bị vũ nhục: “Bây giờ bà ghét bỏ tôi vóc dáng thấp? Sao lúc trước bà còn đồng ý ở cùng tôi làm gì?”

Mẹ Cố: “Còn không phải thấy ông đẹp trai!”

Ba Cố: “…”

Sau khi Cố Tri Phi đem Giang Dương về nhà, cảm giác không khí trong nhà có chút quỷ dị. Tuy rằng trên bàn đã đặt đầy đồ ăn nóng hổi, nhưng ba mẹ hắn lại tựa lưng vào nhau, không ai nhìn ai, rõ ràng là lại cãi nhau.

Cố Tri Phi gõ cửa : “Ba mẹ, hai đứa con về rồi.”

Mẹ Cố lúc này mới hồi thần, đứng dậy tới đón: “Tiểu Giang đâu?”

Cố Tri Phi xoay người, đem Giang Dương đứng ngoài cửa do dự không dám bước đến kéo vào trong: “Đây là Giang Dương, Đại Giang Tử, gọi mẹ đi.”

Giang Dương trịnh trọng khom người chào: “Mẹ, con là bạn trai Tri Phi.”

Mẹ Cố: “…”

Mẹ Cố đỡ tường run rẩy nói: “Con trai a, mẹ đi đây hai đứa cứ chậm rãi ăn trước đi a.”

“Con dâu” này có phải hơi quá cao quá cường tráng không?

Cố Tri Phi: “?”

Nhìn bóng dáng mất hồn mất vía của mẹ Cố, Giang Dương không biết làm sao nhìn nhìn Cố Tri Phi, Cố Tri Phi nắm tay anh bước vào, trấn an một câu: “Không sao đâu.” Sau đó hỏi ba hắn, “Mẹ sao vậy ba?”

Cố ba trầm tư một lát, sâu xa nói: “Hẳn là bị nghịch CP đi.”

Cố Tri Phi: “?”

Ba Cố kêu bọn họ ăn trước, còn mình thì về phòng xem mẹ Cố. Hai cái miệng ở trong phòng nói thầm nửa ngày, rốt cuộc tay trong tay, biệt biệt nữu nữu đi ra.

Trên bàn cơm Giang Dương rất câu nệ, ba Cố cùng mẹ Cố có chút không yên lòng, cũng không cố ý gắp đồ ăn cho anh, ăn xong cơm cũng không cùng anh trò chuyện vài câu liền trở về phòng.

Trở lại phòng Cố Tri Phi, Giang Dương có chút lo lắng, Cố Tri Phi tâm rất lớn nói: “Người già rồi tuổi lớn cứ như vậy, đừng quan tâm. Đến đây, chúng ta làm đi.”

Giang Dương: “!”

Cố Tri Phi bổ nhào vào người Giang Dương, cởi quần áo anh, Giang Dương liều chết không theo, hoảng sợ nói ba mẹ đang ở cách vách.

Cố Tri Phi tức giận: “Vì kỳ thi cuối kỳ, chúng ta nửa tháng không có làm!”

Giang Dương nhỏ giọng khuyên nhủ: “Không quan tâm nói ra sao, cũng không thể ở chỗ này a. Chờ về trường học liền làm được không?”

“Kia không phải còn muốn chờ một tháng?” Cố Tri Phi bấm đốt ngón tay tính toán, bất mãn nói, “Không được, hôm nay anh nhất định phải nghe theo em.”

Giang Dương: “…”

Cách một bức tường, ba Cố cùng mẹ Cố hai mặt nhìn nhau.

“Con trai thật sự có thể làm công sao?” Mẹ Cố hỏi.

Ba Cố ho khan một tiếng: “Chuyện con dâu gì gì đó của hai đứa nó, bà đừng có quan tâm nữa.”

Mẹ Cố rơi lệ: “Tôi biết sẽ có ngày này mà. Con dâu cái gì. Ông già, con trai ông bị thằng khác bắt về làm vợ rồi kìa!”

Ba Cố: “…”

Ba Cố an ủi bà: “Không có việc gì a bảo bảo, chúng ta nhắm mắt làm ngơ đi a.”

Vừa nói xong, cách vách truyền đến một tiếng hô đau của Cố Tri Phi .

Ba Cố: “…”

Mẹ Cố khóc ngã lên người ba Cố.

Phòng cách vách, Giang Dương sốt ruột ngồi dậy: “Bị thương sao? Anh nói không cần cứng lên rồi mà.”

Anh nắm eo Cố Tri Phi thật cẩn thận đem cái kia của mình từ mặt sau của Cố Tri Phi rút ra, lại gần xem Cố Tri Phi có bị thương hay không. Giang Dương không chịu làm, hắn nhất định muốn, hậu quả chính là rất sốt ruột, đem mình làm bị thương.

Cố Tri Phi ngoài miệng không tha người, nhưng sợ đau vô cùng, hơn nữa khi đau tuyến lệ liền sẽ không khống chế không được. Hiện tại hắn tự nhận hậu quả xấu, rất nhanh liền khóc ướt hết mặt.

Lúc hắn khóc không phát ra âm thanh, chỉ là yên lặng rơi lệ, nhưng mà như vậy, mới khiến Giang Dương càng thêm đau lòng.

Giang Dương không dám trách cứ hắn, chỉ có thể vội vàng tìm trong hành lý thuốc bôi lên cho hắn. Chờ Giang Dương xử lý tốt miệng vết thương, Cố Tri Phi đã ghé vào giường ngủ.

Giang Dương đem hắn lật người lại, nhìn gương mặt của hắn tràn đầy nước mắt bình tĩnh ngủ, bất đắc dĩ cười cười, lại chuẩn bị nước ấm, tinh tế lau mặt cho hắn.

Ba Cố từ khe cửa nhìn Giang Dương đem đổ nước xong về phòng, rón ra rón rén đóng cửa lại, chọt chọt đại bảo bối nhà mình: “Bà cứ yên tâm đi.”

Mẹ Cố gật gật đầu.

Chỉ cần yêu nhâu, là công hay thụ cũng không quan trọng.

Lời giải thích:

Q: Chú dì à, vì sao hai người biết về mấy cái thứ công thụ linh tinh đó?

Mẹ Cố tự hào lôi giá sách nhà mình ra: “Từ khi biết con trai là gay, chúng ta liền mua thật nhiều sách để nghiên cứu về phương diện này, đương nhiên hiểu rồi.”

Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Phiên ngoại 2

 

 

35145897_199958080830030_2167989196260638720_n

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

Yến: Diêu Thanh nữ sĩ, ngài đã chuẩn bị tốt chưa? Tiếp theo sau đây tôi muốn hỏi một số câu hỏi.

Diêu Thanh: Được.

Q1: Chúng ta cùng nhau giải đáp, một bộ phận đọc giả từng hiểu nhầm giới tình của ngài. Xin hỏi giới tính thật của ngài là gì?

Diêu Thanh: Lớp trưởng giới tính là lớp trưởng… Được rồi, nữ, không tin mọi người lục lại lựa chọn khó khăn, bên trong có viết.

Q2: Làm một nữ sinh, mỗi ngày cùng nhiều nam sinh như vậy cùng một chỗ có bối rối hay không? Đặc biệt ở tình huống tất cả bọn họ đều là gay.

Diêu Thanh: Sẽ không.

Q3: Cho nên ngài là hủ nữ sao?

Diêu Thanh: Không phải, chỉ là không kỳ thị gay thôi.

Q4: Cũng không phải Bách Hợp sao?

Diêu Thanh: 24K thuần thẳng nữ, cám ơn.

Q5: Vậy thì xin hỏi ngài có khuê mật không?

Diêu Thanh: Có a, bạn nối khố của tôi, Cố Tri Phi.

Q6: Không có giấu nhau cái gì sao?

Diêu Thanh: Đúng vậy. Trước kia cuộc sống sinh hoạt của Cố Tri Phi không hài hòa, còn nhờ tôi giúp đỡ. Kết quả tôi đưa cậu ấy một thùng đạo cụ, cậu ấy một chút cũng không cảm kích tôi, ngược lại nguyên một tuần cũng không để ý tôi. Sau đó thì là bạn trai cậu ấy đến trước cửa nhà tôi cảm ơn. Lúc tôi chọn đồ đều rất dụng tâm không phải sao? Còn đặt biệt hỏi chủ tiệm, loại nến nào nhiệt thấp nữa kìa!

Yến: Cố Tri Phi có tuyệt giao với ngài không?

Diêu Thanh: Không, sao lại hỏi vậy?

Q6: Quan hệ cùng mấy người khác như thế nào?

Diêu Thanh: Tôi cùng Trang Dật, Phương Thư Thành, Vệ Kiệt quan hệ không tồi, lớp mười một thì mới quen biết với Tạ Tuấn, vừa bắt đầu không quá quen, bất quá kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp, tôi đưa hắn một món quà, quan hệ chúng tôi liền cải thiện.

Yến: Chắc không phải là đạo cụ nữa đi…

Diêu Thanh: Tôi với cậu ấy không thân đến mức đó, chẳng qua là một cái USB chứa đầy “Tư liệu học tập” mà thôi, sau này Trang Dật liền vụng trộm đem USB đưa cho Cố Tri Phi.

Yến: Vì sao?

Diêu Thanh: Trang Dật nói tiếp tục học nữa là thắt lưng sẽ đứt luôn.

Yến:

Q7: Lúc cùng mọi người đi chơi, có bị bỏ cẩu lương không?

Diêu Thanh: Cô nói đi?

Yến: Có khó chịu không?

Diêu Thanh: Vô nghĩa.

Yến: Nếu chỉ làm một con cẩu độc thân bị ngược, có tính toán rời bỏ không?

Diêu Thanh: Tạm thời không có…

Yến: Vì sao a?

Diêu Thanh: CMN lão nương chính là không phục, dựa vào cái gì lão nương phải đi theo cái đám gay đẹp mã kia chứ!

Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Phiên ngoại 1

35058351_199958057496699_483319438687338496_n

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

“Phụt ——” Diêu Thanh phun toàn bộ nước vừa uống lên mặt Cố Tri Phi, “Cho nên làm nửa ngày, chỉ có tiến vào hai ngón tay? Thua ông thiệt còn làm ra động tĩnh lớn vậy.”Cố Tri Phi kiên cường lau mặt: “Bà tự thử bị bạo cúc đau bao nhiêu.”

Diêu Thanh sâu xa nói: “Lại đau cũng không đến mức khóc tận hai tiếng đi.”

Từ khi nghe Cố Tri Phi nói cùng Giang Dương lần đầu tiên làm đến khi Cố Tri Phi khóc mệt ngủ liền dừng lại, Diêu Thanh quả thật rất tò mò với quá trình của họ. Bây giờ rốt cuộc hỏi được rồi, nhưng mà cùng thứ cô bổ não lại cách xa vạn dặm.

Diêu Thanh chống cằm: “Cho nên nói, lần trước sau khi từ khách sạn về, hai người cũng không thử lại sao?”

“Không có.” Cố Tri Phi lạnh lùng nói, “Ngay cả hôn cũng không cho hôn, thử cái rắm.”

Diêu Thanh: “Không thể nào, hai người không phải ở thời kỳ trăng mật sao?”

Cố Tri Phi ngoài cười nhưng trong không cười: “A.”

Diêu Thanh suy nghĩ một lát: “Có khi nào cậu ta phát hiện ra bản thân quả nhiên vẫn thích con gái không? Dù sao ngay từ đầu cậu ta cũng là thẳng nam.”

Cố Tri Phi cười lạnh: “Nói không chừng hiện tại vẫn là thẳng nam.”

Diêu Thanh: “Ông phát hiện ra gì à?”

“Cậu ta gần đây với một em gái cùng khoa hay đi cùng nhau.” Cố Tri Phi hung hăng cắn một ngụm bánh rán, nói.

Diêu Thanh an ủi hắn: “Chắc là vì bài thi nhanh, hỏi người ta trọng điểm thi ở đâu.”

Cố Tri Phi liếc cô một cái: “Nếu tui nói em gái đó là người cậu ta từng thích thì sao?”

Diêu Thanh không phản đối: “…”

Thẩm Hân: “… Này đừng động, đâm kim ở đây, cậu sao lại sai rồi.”

Giang Dương luống cuống tay chân táy máy kim châm trên tay, đầu đầy mồ hôi, cái này so với chạy xong Marathon còn mệt hơn.

Thẩm Hân dở khóc dở cười: “Cậu đừng khẩn trương như vậy a, nếu như không kịp thì tớ giúp cậu đan là được rồi.”

Giang Dương lắc đầu: “Đây là món quà sinh nhật đầu tiên tớ tặng em ấy, tớ nhất định phải tự tay đan.”

“Từ đây đến đó còn mấy ngày?” Thẩm Hân hỏi, “Cậu mấy ngày nay đều không ở cùng bạn trai cậu, cậu ấy có tức giận không?”

Giang Dương cũng rất buồn rầu: “Nhưng tớ làm, liền không kịp.” Ngẫm lại, bổ sung nói, “Tớ nói với Tri Phi mấy ngày nay chuẩn bị thi, em ấy vốn rất rộng lượng, sẽ không vì chút việc nhỏ này mà tức giận với tớ đâu.”

Thẩm Hân nói thầm: “Vậy cũng chưa chắc, người đang yêu đều là đồ ngốc.”

Cố Tri Phi rộng lượng trong miệng Giang Dương bây giờ đang ở ký túc xá khắc tiểu nhân. Bạn cùng phòng A&B&C cùng nhau vây xem, nhìn miếng gỗ trong tay hắn dần dần biến ra một cái đầu người, vẻ mặt thán phục: “Lợi hại quá, có phải là đồ tặng cho em gái không?”

Bạn cùng phòng C: “Nếu tôi là em gái đó, thấy chiêu thức này Cố lão đại, lập tức đổ liền.”

Bạn cùng phòng A&B: “Ngoạn tào tên gay cậu, cút đi!”

Cố Tri Phi hung tợn cắt mất một lớp da trên đầu gỗ, mặt không biểu tình nói: “Không tặng cho người nào cả, tự tôi khắc chơi thôi.”

Nhóm bạn cùng phòng: “…”

Bạn cùng phòng C nhìn vụn gỗ bay tán loạn, run cầm cập nói: “Không đúng a Cố lão đại, tóc của đầu gỗ này cũng ngắn quá đi, có thật là em gái không?”

“Không phải a.” Cố Tri Phi nói, cầm bút lông ra, chấm mực nước, đem đầu gỗ tiểu nhân cầm qua, ở trên mông viết hai chữ.

Bạn cùng phòng A cùng bạn cùng phòng B vội vàng chen bạn cùng phòng C ra nhìn xem, chỉ thấy trên hai cánh mông của tiểu nhân viết hai chữ.

Theo thứ tự: Giang, Dương.

Bạn cùng phòng C buồn bực: “Hình như tên này là tên con trai.”

Cố Tri Phi: “Ừ.

Bạn cùng phòng C hoảng sợ: “Đinh đinh* của hắn đâu?”

*Đinh đinh là JJ đó, là cái ai cũng biết mà (Ơ///Ơ)

Cố Tri Phi dùng con dao trên tay chỉ vào đống mạt gỗ, trong mắt lóe hàn quang: “Bị tôi chém đứt a.”

Nhóm bạn cùng phòng: “…” Ôm thành một đoàn lạnh run T^T

Vài ngày sau.

Khi Cố Tri Phi ăn cơm, quay đầu đụng phải một lồng ngực quen thuộc. Hắn nhìn cũng không thèm nhìn, quay đầu liền đi.

Giang Dương một phen giữ chặt hắn: “Tri Phi!”

Cố Tri Phi quay đầu lãnh khốc nhìn: “Buông tay.”

“Không buông.” Giang Dương ủy khuất hốc mắt đều đỏ lên, “Mấy ngày nay anh nhắn tin em không trả lời, gọi điện thoại không tiếp, tìm em cũng không tìm thấy, thật vất vả mới nhìn thấy em ở đây.”

Cố Tri Phi cười nhạo: “Liên quan gì tôi, cậu không phải thích cùng Hân Hân ở cạnh nhau sao? Còn đến tìm tôi làm gì?”

Giang Dương ngẩn ngơ: “Em không phải đã biết anh cùng Hân Hân chỉ là bạn bè thôi sao?”

Cố Tri Phi cười lạnh: “Phải không? Tôi chỉ biết là người nào đó vừa thấy Hân Hân liền sẽ đỏ mặt.”

“Kia chỉ là đơn thuần mạch máu thư giãn!” Giang Dương nóng nảy, “Cái này cũng là em nói không phải sao?”

Cố Tri Phi: “Ai tin là đồ ngốc.”

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi bỏ ra tay anh ra chuẩn bị rời đi, Giang Dương hai mắt hồng hồng đuổi theo, bỗng nhiên vươn tay, ôm eo Cố Tri Phi liền đem hắn vác lên! Sau đó lại chạy!

Quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng: Cảnh tượng này hình như từng nhìn thấy rồi a.

Sau khi đem Cố Tri Phi một đường vác về ký túc xá mình, Giang Dương đem người đặt ở trên giường mình. Nhóm bạn cùng phòng của anh đều ngây dại, trong lòng thầm nói Giang Dương này là từ đâu cướp về một áp trại phu nhân.

Cố Tri Phi nhìn nhìn túi cơm trưa đóng gói hỗn độn, mặt có chút đen lại.

Giang Dương đứng ở trước giường, ánh mắt đo đỏ hỏi: “Em không còn thích anh nữa phải không?”

Nhóm bạn cùng phòng: “…”

Cố Tri Phi đang không tức giận, bị anh chất vấn như vậy, liền nổi trận lôi đình: “Cậu điên à! Tôi muốn ăn cơm! Cút đi!” Nói xong chuẩn bị một cước đá văng Giang Dương.

Giang Dương đi lên một bước, dùng đầu gối chen vào giữa hai chân Cố Tri Phi, đồng thời thân thủ trụ cổ tay hắn lại: “Tại sao không trả lời anh!”

Nhóm bạn cùng phòng: “…”

Bọn họ liếc nhau, yên lặng lui ra. Có một người vừa tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc quần áo, liền bị hai người bạn cùng phòng khác cùng nhau kéo ra ngoài.

Sau đó còn tri kỷ đóng cửa lại.

Ánh sáng bên trong phòng lập tức biến mất.

Tỉnh táo lại, Cố Tri Phi nhịn không được cười: “Được rồi đừng nháo, cậu xem bạn cùng phòng của cậu đều bị cậu dọa chạy rồi kìa.”

Giang Dương lại cười không nổi: “Em lại nói sang chuyện khác, đừng cho là anh nhìn không ra. Em không trả lời vấn đề của anh, anh liền không buông tay.”

“Không buông thì không buông.” Cố Tri Phi chu mỏ, “Hôn một cái.”

Giang Dương cả kinh lùi một chút, buông lỏng tay ra.

Cố Tri Phi trào phúng cười cười, đứng lên liền đi ra ngoài. Giang Dương muốn kéo hắn lại, hắn quay đầu, liếc mắt nhìn Giang Dương.

“Không cần thiết miễn cưỡng chính mình.” Cố Tri Phi nói, “Mỗi lần đều như vậy, vừa đến thời điểm làm thật đều biến thành rùa đen rút đầu. Nếu cậu không tiếp thụ được nam nhân, nói thẳng, hai chúng ta sớm tụ sớm tan.”

Giang Dương trợn mắt há hốc mồm: “Anh không có.”

“Phải không?” Cố Tri Phi nói, “Vậy thì tại sao mỗi lần tôi hôn cậu cậu đều bị dọa thành như vậy? Có bản lĩnh thì đừng trốn a.”

Giang Dương ấp úng nói: “Là, là vì…”

Cố Tri Phi cười cười: “Không cần phải nói, tôi biết.” Hắn phất phất tay, “Hẹn gặp lại.”

Mắt thấy Cố Tri Phi thật sự muốn đi, Giang Dương biết mình mà không làm cái gì liền xong, sốt ruột cuống quít hét lớn một tiếng: “Là anh sợ chính mình nhịn không được! Thật sự không phải như em nghĩ!”

Cố Tri Phi dừng cước bộ, sắc mặt kinh ngạc quay đầu.

Mở đầu một câu, kế tiếp liền dễ dàng hơn, Giang Dương tất cả mọi thứ trong lòng nói ra: “Lúc trước, anh chưa từng có kinh nghiệm, đem em lộng rất đau, nhưng là em liền, liền hôn anh anh liền nhịn không được… Cứng lên. Anh không dám đụng vào em, anh sợ lại làm em đau. Anh thật sự không thích Thẩm Hân, em đừng hiểu lầm.”

Tức giận trong lòng Cố Tri Phi đều nhanh chóng bị giập tắt, nghĩ rằng về sau mỗi ngày đều muốn hôn Giang Dương một trăm lần! Khiến anh cả ngày đều cứng rắn!

Nhưng trên mặt hắn rất rụt rè, lạnh như băng hỏi: “Vậy cậu mấy ngày nay còn cùng Thẩm Hân đi gần như vậy.”

Giang Dương thật cẩn thận nói: “Ngày mai anh nói cho em nguyên nhân được không?”

Cố Tri Phi: “Không thể.”

“À.” Giang Dương* ủ rũ, đi đến tủ từ ngăn tủ lấy ra một cái khăn choàng sắp hoàn thành, đưa cho Cố Tri Phi nói, “Anh hỏi cô ấy cách đan cái khăn này, ngày mai là sinh nhật em, anh muốn tặng em một món quà sinh nhật tự mình làm.” Khăn choàng chưa xong, bất quá đã rất dài rồi.

*Chỗ này tác giả viết Cố Tri Phi nhưng tui thấy chắc là tác giả viết sai nên sửa lại.

Cố Tri Phi sửng sốt một hồi, mới vươn tay, nhận cái khăn choàng màu xanh đen hơi không đẹp này.

Giang Dương ảo não nói: “Vốn là muốn cho em một kinh hỉ. Anh hôm nay thức đêm đan xong, ngày mai liền có thể tặng cho em.”

Cố Tri Phi đem túi đồ ăn quăng sang một bên, vuốt ve khăn choàng cổ, khô cằn chê cười anh: “Không sợ bị người khác nói nữ tính à.”

Giang Dương nhỏ giọng nói: “Anh nói với bọn họ là đan cho vợ mình, bọn họ hâm mộ anh còn không kịp.”

Cố Tri Phi thật sự nhịn không được, bổ nhào vào người Giang Dương bắt đầu hôn hắn.

Giang Dương nho nhỏ kêu rên: “Coi chừng kim! Ai nha đâm phải đùi anh rồi!”

Cố Tri Phi đem khăn choàng cổ ném lên giường, ôm lưng Giang Dương, ôm lấy đầu anh lưỡi hung hăng hôn anh. Giang Dương chần chờ vài giây, vươn tay ôm chặt hắn, quay người lại, đem hắn đặt ở trên giường , dùng gấp mười gấp trăm lần khí lực hôn hắn.

Cố Tri Phi tay theo sau lưng Giang Dương sờ xuống, sau khi ở trên mông anh niết một phen, vòng ra phía trước, nhẹ nhàng nắm chặt ——

“Thật sự cứng lên.” Cố Tri Phi thấp giọng nói, “Làm sao đây?”

Giang Dương nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm hắn: “Anh không biết.”

Cố Tri Phi hỏi anh: “Anh có bôi trơn không?”

Giang Dương tim đập nhanh hơn, lắp bắp nói: “Có, anh, anh đi lấy.” Nói xong bước vài bước đi đến ngăn tủ, tìm ra thuốc bôi trơn.

Cố Tri Phi lấy đi thuốc bôi trơn, ra lệnh nói: “Đi lên giường nằm.”

Giang Dương thanh âm khàn khàn hỏi: “Muốn cởi quần áo không?”

Cố Tri Phi cười nhẹ: “Không cần, em giúp anh cởi.” Nói xong, liền đem cửa ký túc xá khóa lại cẩn thận.

Giang Dương mặt đỏ tai hồng lên giường nằm, quay đầu vừa thấy, gương mặt đỏ bừng. Ở trên giường anh bây giờ, Cố Tri Phi đã đem quần áo mình cởi hết.

Cố Tri Phi đi tới, trần trụi dạng chân ngồi ở trên người anh, đè món đồ kia của anh, chậm rì cởi bỏ quần áo anh.

Giang Dương chịu không nổi cầu xin tha thứ: “Tri Phi, nhanh lên, anh khó chịu.”

Cố Tri Phi triệt một phen cái kia của anh, thiêu mi hỏi: “Nơi này sao?”

Giang Dương cơ bắp căng thẳng, tim đập như nổi trống, gắt gao siết chặt quyền, khống chế mình xung động vì người ở trên, gian nan gật gật đầu.

Cố Tri Phi vùi đầu, cởi bỏ quần anh, đem cái kia của anh, hôn hôn đầu, nhất thời, Giang Dương cảm giác máu chảy xuống dưới, món đồ kia lập tức trướng đại kinh người.

Giang Dương cả người đều lên đạn, cơ hồ nhịn không được đem Cố Tri Phi đè xuống, dùng lực áp ở dưới thân.

Cố Tri Phi nhẹ nhàng đè lại anh: “Đừng nóng vội.” Hắn nói, chậm rãi nắp thuốc bôi trơn ra, hướng phía sau mình bôi.

Giang Dương không chuyển mắt nhìn hắn, trên cổ, trên cánh tay gân xanh nổi lên, nhịn cực kỳ vất vả.

Rốt cuộc, Cố Tri Phi chuẩn bị xong, chậm rãi nâng eo lên, nhắm ngay sau ngồi xuống.

Trong lúc nhất thời, trong ký túc xá xuân ý dạt dào.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, mới vừa lên đèn, hết thảy mới quay về yên lặng.

Lúc này truyền ra một đoạn đối thoại ngắn.

“Anh giúp em rửa… Đây là cái gì? Từ quần áo em rơi ra.”

“Khắc anh, nhìn không ra? Tặng anh, cất kĩ, làm mất em liền hôn anh một trăm lần.”

“Như thế nào không có cái kia?”

“Cái kia là nào?”

“Chính là cái kia.”

“Em mệt ~zzzZZZ~ “

“Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”

“Cút.”

Mà cùng lúc đó, nhóm bạn cùng phòng của Giang Dương ở phòng tự học hai mặt nhìn nhau: bây giờ có thể về ký túc xá chưa?

Phòng tự học wifi chậm quá, căn bản không chơi game được a!

Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Chương 11

35049664_199556407536864_8668612693441118208_n

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

Giang Dương tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài mua cho Cố Tri Phi cơm tối, bỗng nhiên nhìn thấy di động sau lưng sáng lên. Anh vội vàng đi qua lấy điện thoại, rón ra rón rén đi ra bên ngoài, sau khi đóng cửa lại mới mở miệng nói: “Alo?”“Cố Tri Phi đâu?” Trong điện thoại thanh âm La Vũ có chút không đúng, nhưng Giang Dương vẫn nghe ra được.

Giang Dương ăn ngay nói thật: “Cậu ấy đang ngủ.”

Âm lượng của La Vũ lập tức lớn lên: “Lúc này mấy giờ? Anh đưa điện thoại cho anh ấy nghe! Tôi biết anh là ai. Tôi không tin những gì anh nói.”

“Tôi không có lừa cậu.” Giang Dương nói, “Cậu ấy khóc mệt, liền ngủ.”

La Vũ trầm mặc một lát, run rẩy mở miệng hỏi: “Sao anh ấy lại khóc?”

Giang Dương: “Chắc là quá đau đi.”

La Vũ: “Đau chỗ nào?”

Giang Dương vi diệu ngưng nói một chút: “Cậu nói đi?”

La Vũ im lặng một giây, một giây sau lập tức sùi bọt mép, suýt chút nữa xách dao mò theo sóng điện đến đây: “Cầm thú!”

Giang Dương mặt đỏ lên: “Học trưởng của cậu cũng mắng tôi như vậy. Học đệ, cậu ở đâu, tôi đi đón cậu a.”

La Vũ: “…”

Giang Dương: “Học đệ?”

La Vũ phát cáu bùng nổ: “Ai cmn là học đệ anh a! Tôi muốn Cố Tri Phi nghe điện thoại! Hiện tại! Ngay lập tức!”

Giang Dương tiếc nuối nói: “Vậy thì không được, chờ cậu ấy tỉnh lại nói. Tôi đi mua cơm cho cậu ấy, học đệ có việc gì tối nay lại nói tiếp a.” Nói xong liền cúp máy.

La Vũ: “…”

Sau khi Giang Dương đi mua cháo, trở về thì phát hiện Cố Tri Phi đã tỉnh, nhưng chỉ có thể nằm ở trên giường bất động, đôi mắt sưng lên rất to, còn hồng hồng.

Giang Dương động tác nhất thời cứng ngắc.

Anh gian nan đi đến bên giường, đem cháo đặt trên tủ đầu giường, đang suy nghĩ mở miệng như thế nào, thì Cố Tri Phi bỗng nhiên nói chuyện.

“Đi mua thuốc sao?” Ngữ khí thập phần bình tĩnh.

Giang Dương thở phào nhẹ nhõm, lập tức buồn bực: “Thuốc?”

Cố Tri Phi càng thêm bình tĩnh nói: “Đưa cho tôi một hộp thuốc trị trĩ, cám ơn.”

Giang Dương: “…”

Giang Dương vuốt khuôn mặt đỏ bừng: “Xin lỗi, tôi quên, bây giờ liền đi mua.”

Cố Tri Phi dùng đôi mắt sưng như Hạch Đào nhìn anh, “Ừ” một tiếng.

Giang Dương: “Muốn lấy túi chườm đá không? Để cậu đắp mắt một chút.”

Cố Tri Phi giả vờ không nghe câu này, dù sao hắn không khóc chính là không khóc: “Đem điện thoại tôi đưa đây.”

“À à.” Giang Dương vội vàng cầm lấy điện thoại đưa cho hắn, giải thích với hắn, “Tôi mang trên người là sợ học đệ lại gọi điện thoại đến.”

Thấy Cố Tri Phi cũng không để ý, Giang Dương liền vội vàng ra ngoài mua thuốc cho hắn.

Cố Tri Phi thấy anh đã đi, mở tin nhắn ra, tìm số Diêu Thanh, nhắn cho cô một tin báo: “Có một tin tốt, một tin xấu, bà muốn nghe cái nào trước.”

Diêu Thanh nhắn tin lại rất nhanh: “Đương nhiên là tin tốt nha.”

Cố Tri Phi: “Tui cua được Giang Dương. Làm rồi.”

Diêu Thanh: “!”

Diêu Thanh gọi điện đến, thét một chuỗi chói tay: “Ngoạn tào ngoạn tào ngoạn tào!!! Chuyện khi nào!!!”

Cố Tri Phi: “Còn có một tin xấu.”

Diêu Thanh: “Bỗng nhiên có linh cảm không tốt.”

Cố Tri Phi: “Tui là người bị đè.”

Diêu Thanh: “…”

Diêu Thanh kinh ngạc: “Hai người tiến triển thật nhanh a.”

Cố Tri Phi: “Trọng điểm là mông tui đau.”

“Ai nha dù sao cũng là chuyện sớm muộn, đau sớm không bằng đau muộn nha.” Diêu Thanh không xoắn xuýt chút nào mông Cố Tri Phi, “Hai người bắt đầu từ khi nào hẹn hò? Ông không kể cho tui nga.”

Cố Tri Phi: “Tui xuống giường không được, bà còn có tâm tình quan tâm đến cái chuyện lông gà vỏ tỏi đó?”

Diêu Thanh: “Chậc, mũi Giang Dương thật đẹp, khẳng định chắc chắn không nhỏ, ông có chuẩn bị tâm lí trước không a?”

Cố Tri Phi: “Tui đã chuẩn bị kĩ càng, xem rất nhiều video, học rất nhiều tư thế.”

Diêu Thanh hiếu kỳ: “Không giúp đỡ sao? Nếu là từng có chuẩn bị, ít nhiều sẽ khiến chính mình thoải mái hơn một chút đi.”

Cố Tri Phi: “[ anh da đen mặt dấu chấm hỏi ]*

*Chính là cái này:

u=3674226428,2390494977&fm=27&gp=0

Diêu Thanh: “Sao vậy?”

Cố Tri Phi: “Tui học là để cho người khác tư thế thoải mái.”

Diêu Thanh: “…”

Cố Tri Phi: “?”

Diêu Thanh: “Ông hiểu lầm vị trí trên giường của mình?”

Cố Tri Phi: “Vốn tui ở trên, sau này cậu ta khóc quá thảm, tui liền nhường cho cậu ta.”

Diêu Thanh: “Ừ, tui tin.” Chết liền nga.

Cố Tri Phi muốn nâng kính lên, lập tức ý thức được chính mình đã có thói quen mang kính áp trong, rất lâu rồi không mang kính.

Lúc này hắn di động vang lên, La Vũ gọi điện thoại đến: “Cố Tri Phi, là anh sao?”

“Ừ.”

La Vũ: “Anh ở phòng nào?”

Cố Tri Phi: “?”

La Vũ táo bạo nói: “Em đến khách sạn xx, anh ở phòng nào? Em đi tìm anh!”

Cố Tri Phi báo số phòng, La Vũ cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng vào thang máy, trong nháy mắt cửa thang máy sắp khép lại, một bóng người quen thuộc chạy tới, lấy tay chặn cửa thang máy: “Chờ một chút.”

La Vũ suýt chút nữa đạp một cước đá người này ra ngoài.

Giang Dương mang theo một túi thuốc lo lắng không yên chạy về, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra một nụ cười sán lạng: “Học đệ, thật khéo a.”

La Vũ lạnh lùng nói: “Ai là học đệ anh?”

Giang Dương trong ánh mắt tràn đầy từ ái, không giống như buổi sáng cùng cậu đối chọi gay gắt.

La Vũ nắm chặt tay thành quyền, dư quang liếc đến cái túi trên tay Giang Dương: “Thuốc này là trị liệt dương cho anh sao?”

“Không phải a.” Giang Dương một chút cũng không tức giận, “Là đưa Tri Phi bôi.”

La Vũ tay nắm đến nghe tiếng: “Bôi ở chỗ nào?”

“Đinh” một tiếng, thang máy đến, Giang Dương đi ra ngoài, quay đầu mỉm cười: “Không thể nói cho tiểu hài tử nga.”

La Vũ: “…”

La Vũ siết chặt quả đấm, trong đầu đều nghĩ đến cảnh đem tiểu nhân đắc ý ngu ngốc Giang Dương đè xuống đánh.

Cậu đi theo sau Giang Dương, đến cửa phòng. Giang Dương đem cửa mở ra một khe, lặng lẽ nhìn thoáng qua, mới quay đầu nói với cậu: “Tri Phi mặc quần áo tử tế rồi, cậu vào đi.”

La Vũ: “…”

Cố Tri Phi nghe cửa có động tĩnh, rời khỏi tin nhắn, bỏ di động xuống, hỏi: “Giang Dương hay là La Vũ?”

“Tôi.” Giang Dương nói, “Học đệ cũng đến đây.” Nói xong liền nhường La Vũ sau lưng cho Cố Tri Phi xem.

La Vũ: “…”

Cố Tri Phi: “Đến bên giường ngồi đi, hoặc là cậu ngồi trên ghế đằng kia cũng được.”

La Vũ nhìn Cố Tri Phi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm khàn khàn, giống như cái xác không hồn bình tĩnh đi đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống.

Giang Dương đem thuốc bỏ xuống, vừa thấy cháo vẫn là đầy, thí điên thí điên chạy đến đút cháo cho Cố Tri Phi. Cố Tri Phi toàn thân đều là biếng nhác, huống chi là đang trong tình huống eo đau chân đau mông cũng đau, có người đút cháo tự nhiên là há mồm liền ăn.

Sắc mặt La Vũ càng ngày càng cứng nhắc cảm thấy không thể yêu nữa.

Cố Tri Phi: “Cậu ăn không? Tôi phát cho cậu một cái bao lì xì trên tin nhắn, tự cậu đi mua đồ ăn?”

La Vũ lắc đầu: “Không cần, đợi lát nữa em liền đi.”

Cố Tri Phi: “Đi đâu?”

La Vũ: “Không cần anh quản.”

Cố Tri Phi gật gật đầu: “Vậy cậu ở gần đây chơi đi, khoảng nữa tiếng nữa ba cậu sẽ đến, đem cậu về.”

La Vũ mờ mịt một lát, cả người từ trên ghế nhảy dựng lên.

Cố Tri Phi bình tĩnh nói: “Đừng kích động, sau khi về nhà ngoãn ngoãn đọc sách, một lần nữa làm người.”

La Vũ tuyệt vọng nói: “Em kém anh ta chỗ nào?”

Cố Tri Phi nghĩ nghĩ: “So với cậu ta nhỏ hơn.”

La Vũ: “Anh để ý đến tuổi tác sao?”

Cố Tri Phi: “Cũng không có, nhưng không phải cậu đòi tôi đưa ra lí do sao?”

La Vũ: “…”

Cố Tri Phi hiếm khi đứng đắn, kêu một tiếng La Vũ, khuyên cậu nói: “Cậu đâu còn nhỏ, tương lai còn có vô hạn khả năng, làm gì phải treo cổ trên gốc cây vì tôi?”

La Vũ: “Anh nói tương lai em có vô hạn khả năng, nhưng không bao giờ có khả năng có anh bên cạnh, đúng không?”

“Cậu muốn thi đến thành phố này, vẫn như cũ là học đệ của tôi.” Cố Tri Phi nói, “Đương nhiên, chờ cậu lớn hơn một chút nữa, cũng là bằng hữu của tôi.”

La Vũ mặt đen: “Tháng trước em đã đủ mười tám, thật xem thường người.”

Cố Tri Phi cười cười, không phản bác cậu.

La Vũ đối với Giang Dương hung ác nói: “Anh nhớ kĩ cho tôi, một năm sau, tôi cũng sẽ thi đến nơi này, đến thời điểm đó anh cẩn thận một chút.”

Giang Dương nhìn nhìn Cố Tri Phi, cười nói: “Đến lúc đó chúng tôi nhất định hoan nghênh.”

Chờ sau khi ba La Vũ chạy đến,đem lỗ tai cậu kéo về, Giang Dương nghi hoặc hỏi Cố Tri Phi: “Rốt cuộc học đệ là đến làm gì?”

Cố Tri Phi trầm tư một lát, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Sau này Diêu Thanh biết chuyện này, nói: “Vừa thấy là biết chắc chắn là đến tặng một làn sóng hỗ trợ rồi!”

Nếu lúc này La Vũ đang ôn tập mà biết, nhất định sẽ bi phẫn phản bác: “Tôi rõ ràng là đi đến xem vợ tương lai!”

-HOÀN CHÍNH VĂN-

Đường Đường có lời muốn nói: Cuối cùng cũng hoàn rồi (^ω^), phải nói thật một con người lười chảy mỡ như tui có thể edit xong một truyện thật cảm động. Có một thời gian tui đã từng rất nản nhưng tất cả đều qua hết rồi. Còn bốn phiên ngoại nữa mọi người đón chờ nhá ⊂((・▽・))⊃

Trung Trung có lời muốn nói: Thật ra thì chính văn đã hoàn rồi đó. Là một Beta thì lâu lâu cũng cảm thấy lười một chút. Nhưng mà vì hậu bạn trẻ quá manh mà bắt buộc ta bất chấp tất cả để theo đuổi toàn truyện. Cám ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ tụi mình nha .

Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Chương 10

34962575_199556420870196_2103146137962676224_n

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

Im lặng hơn nửa ngày, Cố Tri Phi mới dám hỏi thử: “Chúng ta tìm một chỗ không có người rồi lại nói?”

La Vũ mím mím môi, phi thường miễn cưỡng gật gật đầu.

Thế nhưng Giang Dương còn có chuyện nói: “Vì sao hai người muốn tìm một chỗ không người để nói chuyện? Có việc gì không thể lộ ra ngoài sao?”

“Cậu muốn đi tôi cũng không ngăn cản a.” Cố Tri Phi thản nhiên nói, lại khiến La Vũ phản ứng kịch kiệt.

“Anh liên quan cái rắm!”

Cố Tri Phi không thể không trấn an cậu: “Cậu xem, tôi hiện tại đang theo đuổi cậu ấy, loại sự tình này mà giấu diếm không phải sẽ khiến cậu ta dễ hiểu lầm sao?”

La Vũ mắt sáng lên: “Em cmn đã nói không có khả năng —— Ý anh là anh cùng với anh ta không ở cùng một chỗ đúng không?”

Giang Dương chần chờ: “Cậu… Theo đuổi tôi?”

Cố Tri Phi bó tay toàn tập: “Hai người khiến tôi thật không biết nên trả lời câu hỏi của ai trước? Từng người từng người nói được không?”

“Vậy anh nói rõ ràng với em trước, hai người có ở cùng một chỗ hay không?” La Vũ đi trước một bước hỏi.

Giang Dương nhạy bén nhận biết lúc này tuyệt đối không thể nhường đường, đối chọi gay gắt nói: “Cậu nói theo đuổi tôi, hẳn là đem tôi đặt trước nhất a.”

Nói xong, hắn cùng La Vũ đưa mắt nhìn nhau.

Cố Tri Phi nhìn tư thế gây sự của hai bên, thở dài một tiếng, cảm thấy vấn đề này có chút khó giải quyết.

May mắn là Giang Dương chắc sẽ không làm cho hắn khó xử: “Ở chỗ này tranh chấp quá khó coi, chúng ta đổi địa điểm lại bàn.”

Cố Tri Phi thâm dĩ vi niên*, vừa muốn gật đầu, Giang Dương sải bước đi qua đến, khiêng Cố Tri Phi lên, xoay người liền chạy!

*Thâm dĩ vi niên: Âm thầm cảm thấy đồng ý, biểu thị tán thành.

Cố Tri Phi: “!”

La Vũ: “ĐM!”

“Gâu!”

Giang Dương chạy đi giống như một cơn gió, Cố Tri Phi trơ mắt nhìn La Vũ cùng Tiểu Giang Tử biến thành hai điểm đen, ngay cả cơ hội la cứu giá cũng chẳng có.

Chờ khi Giang Dương đem Cố Tri Phi ném trên giường khách sạn, hắn đã choáng váng không ngừng nôn khan. Giang Dương cố tình ở bên giường ngồi xuống, chỉ biết thở dốc, cũng không biết là nên rót cho hắn ly nước.

Cố Tri Phi chộp lấy cái gối ở đầu giường liền hướng người Giang Dương ném: “Cầm thú! Nước!”

Giang Dương rót nước, không đưa cho hắn, thế nhưng từ trên cao nhìn xuống hắn nói: “Trước tiên cậu cùng tôi cam đoan, không trêu chọc chơi đùa tôi nữa.”

Cố Tri Phi bị xóc nửa ngày, cũng không lấy lại được tinh thần, lúc này lại nôn khan một tiếng.

Biểu tình trên mặt Giang Dương mềm xuống một chút, đáng tiếc một câu Cố Tri Phi lại khiến anh nghiêm mặt.

“Ta muốn ói, sẽ không có đi.” Cố Tri Phi sờ sờ bụng, “Đại Giang Tử, đều do cậu làm ra, cậu phải chịu trách nhiệm.”

Giang Dương: “…”

Giang Dương bình tĩnh dời ly đi, nói: “Tôi có cảm giác là cậu không cần ly nước này.”

Cố Tri Phi: “…”

Giang Dương do dự một lát, vừa định mở miệng, Cố Tri Phi nhấc tay: “Đúng vậy, cậu đoán không sai, tôi thích cậu.”

Giang Dương: “!”

Anh cố gắng bảo trì biểu tình băng lãnh , nhưng Cố Tri Phi nói xong hắn liền nhào đến ôm lấy eo anh, thê lương sám hối: “Tôi chính là nói nhiều, miệng tiện, ham chơi, nhưng tâm ý tôi đối với cậu có bao nhiêu chân thành, chính cậu không cảm giác được sao? Tôi lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên chủ động theo đuổi người đó, cậu ngay cả một chút cũng không cảm giác được, cậu có biết tôi có bao nhiêu thương tâm không?”

Nói nói một hồi, Cố Tri Phi bả vai có chút run rẩy, thoạt nhìn cực kì đáng thương.

Khí thế Giang Dương tựa như bong bóng bình thường bị chọc thủng nhanh chóng xẹp xuống.

Chần chờ ôm lấy Cố Tri Phi, anh nhỏ giọng hỏi: “Cho nên cậu kéo lỏng thắt lưng của tôi, quay đầu liền đi, không phải ở đùa cợt tôi sao?”

Cố Tri Phi càng ôm chặt lấy anh: “Làm sao có thể? Tôi là tỏ tình với cậu!”

Giang Dương do dự nói: “Cậu khiến tôi thiếu chút nữa bị một đôi đi sau đến hồ tình nhân bắt gặp, nếu không phải tôi đã chỉnh lý lại quần áo…”

Cố Tri Phi chính lúc ấy nghe được tiếng bước chân mới quay đầu chạy trốn, bất quá lời này sao có thể nói cho Giang Dương?

Tâm tư của hắn vừa đổi, ngửa đầu liền “Bẹp” một ngụm cắn lên môi Giang Dương, nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu: “Tôi sợ cậu ghê tởm tôi, kỳ thật vừa ôm lấy cậu tôi liền hối hận. Giang Dương, tôi là đồng tính luyến ái, nếu nhìn tôi không nổi, chúng ta về sau liền không gặp mặt nữa.”

Giang Dương nóng nảy: “Sao tôi lại không nhìn nổi cậu?” Anh chất vấn Cố Tri Phi, “Cậu muốn về sau trốn tránh tôi ư? Tôi không đồng ý.”

Cố Tri Phi lăn qua một bên, ôm lấy gối, che khuất mặt, chỉ lộ ra một ánh mắt, sợ khóe miệng mình cong lên quá độ bán đứng tâm tình thật của bản thân: “Nhưng tôi là đồng tính luyến, tôi tiếp cận cậu, là muốn làm cậu a. Cậu không ghê tởm sao?”

Giang Dương sửng sốt, vừa muốn đáp lại, đuôi mắt lại phát hiện trong mắt Cố Tri Phi chợt lóe lên ý cười giảo hoạt.

Anh tỉnh táo lại, đem biểu hiện Cố Tri Phi trước sau xâu chuỗi lại, như nhận ra gì đó, bất động thanh sắc nói: “Cậu không phải cho tôi nhìn nhiều ‘Tư liệu học tập’ vậy sao? Tôi biết đồng tính luyến là cái gì. Nếu chỉ có nằm xuống để cho cậu…” Anh hàm hồ bỏ qua cái từ giữa kia, “Mới có thể cùng cậu bảo trì hữu nghị, tôi có thể làm được.”

Cố Tri Phi nhất thời cả kinh nói không ra lời, phục hồi tinh thần, thật cẩn thận nói: “Nếu là tôi nói, tôi không phải chỉ cần một lần?”

Giang Dương mỉm cười: “Cũng có thể.”

Cố Tri Phi ngẩn ngơ: “Cũng không phải hai lần, ba lần, khả năng muốn một đời?”

Giang Dương tiếp tục mỉm cười: “Cũng có thể.”

Anh vừa nói, một bên từ trong ngăn kéo bên giường lấy ra áo mưa: “Nếu cậu không tin, bây giờ tôi liền bày ra chút quyết tâm của mình?”

Cố Tri Phi lâm vào trầm tư: nếu là bắt lấy cơ hội này, về sau liền có thể tính phúc sinh hoạt hằng ngày?

Hắn có chút tự tin gật gật đầu: “Đến đây đi, sẽ không khiến cậu đau.”

Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Chương 9

 

34963367_199554314203740_4271316169526345728_n

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

Cố Tri Phi đưa tay thò vào trong sờ soạng, Giang Dương nín thở chờ đợi, nhưng mà Cố Tri Phi dừng động tác, bỗng nhiên thu tay lại, từ trên người Giang Dương nhảy xuống.

Giang Dương: “?”

Cố Tri Phi vẻ mặt không thể miêu tả lắc đầu: “Cậu cư nhiên cứng lên.”

Giang Dương nháy mắt mặt đỏ tai hồng, nói không ra lời.

“Không nghĩ tới một Đại Giang Tử như cậu lại như vậy.” Cố Tri Phi cực kỳ vô sỉ trả đũa, “Cứu mạng a! Nơi này có gay sống a!”

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi lùi vài bước, quay người lại, chạy.

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi rửa tay, khi đi đến quảng trường, La Vũ đã ngồi ở trên ghế đá chờ.

Trên tay cậu cằm một ổ bánh mì trắng cỡ lớn ha ha mà gặm, cùng Tiểu Giang Tử đang ngậm đùi gà lớn bên chân có thể so sánh rõ ràng.

Cố Tri Phi: “Đây là biết tiết kiệm tiền rồi?”

La Vũ mắng: “Thiếu cái rắm, anh đưa em đống tiền đó, mua xong hai cái đùi gà chỉ còn thừa lại năm tệ.” Thực mẹ nó tiện nghi cho cái con chó trọc đuôi kia.

“Được rồi.” Cố Tri Phi đứng đối diện cậu, “Nói chuyện một chút đi, cậu định làm gì? Sao lại chạy đến đây?”

La Vũ lúng túng nói: “Đến chơi thôi.”

“Đến chơi thôi?” Cố Tri Phi đánh một cái trên ót cậu, “Cậu mấy tuổi rồi? Ba mẹ cậu biết lúc này cậu đang ở bên ngoài chơi không?”

La Vũ chợt đứng lên: “Em biết anh xem thường em, chuyện của em không cần anh quản!”

Cố Tri Phi giữ chặt cậu: “Cậu muốn đi đâu a?”

La Vũ bỏ ra hắn ra: “Em đã nói rồi không cần anh quản.”

Cố Tri Phi: “Nga.” Liền thật sự không đuổi theo.

Bước chân La Vũ dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn hắn.

Cố Tri Phi: “?”

La Vũ: “!”

Cố Tri Phi kinh ngạc nhìn cậu một cái: “Không phải muốn đi sao?”

“Tuyệt đối là có âm mưu.” La Vũ khẳng định nói, giây tiếp theo đuôi mắt liếc nhìn Cố Tri Phi đang cầm di động đánh chữ, “Anh đang nói chuyện với người khác à?”

“Ừ.” Cố Tri Phi nói, “Tôi đang hỏi Tạ Tuấn xem cách nào để liên hệ với ba mẹ cậu.”

La Vũ là thành viên đội bóng rổ, Tạ Tuấn là đội trưởng của cậu, chắc chắn là có thông tin của cậu.

La Vũ ngẩn ngơ, chợt phản ứng lại, xông lên muốn cướp di dộng của Cố Tri Phi.

“Gâu!” Tiểu Giang Tử thời khắc mấu chốt không vô dụng, quyết đoán ném đùi gà gắt gao cắn quần La Vũ, liều mạng kéo về sau.

“ĐM!” La Vũ lắc lắc chân, muốn đem con chó ngu xuẩn này kéo xuống, Cố Tri Phi liền lấy di động ra chụp ảnh, La Vũ che mặt, cả giận nói, “Chụp cái rắm!”

Cố Tri Phi nghiêm túc nói: “Tôi là thành viên của hiệp hội bảo vệ động vật, muốn đưa loại người hành hạ động vật như cậu ra ánh sáng.”

La Vũ sụp đỗ: “Mắt anh lé à, là nó ở cắn em được không?”

Cố Tri Phi: “Có sao?”

La Vũ sửng sốt, bỗng nhiên cảm giác trên chân thật thoải mái, cúi đầu liền thấy, Tiểu Giang Tử ngồi dưới đất hướng cậu vẫy đuôi, ngưỡng đầu, lè lưỡi, khuôn mặt nhu thuận.

La Vũ: “…” Mẹ kiếp con chó này thành tinh rồi.

La Vũ nghẹn khuất đi đến, lớn tiếng nói: “Em không đi, không cho phép anh gọi điện cho ba mẹ em.”

Cố Tri Phi một bên gọi điện, một bên “Ừ” hai tiếng.

La Vũ: “!!”

La Vũ nói: “Xin lỗi em sai rồi, đừng liên hệ với ba mẹ em được không?”

Cố Tri Phi hỏi cậu: “Có thể hòa thuận nói chuyện rồi?”

La Vũ không cam lòng gật gật đầu.

Cố Tri Phi vừa lòng để di động xuống, bắt đầu vặn hỏi La Vũ: “Vì sao không ở trường ôn tập, một mình chạy đến đây làm gì?”

“Em không thể trả lời vấn đề này.” La Vũ cúi đầu nói, “Có thể hỏi câu khác không?”

Cố Tri Phi nghĩ nghĩ: “Cậu làm sao tìm được tôi?”

La Vũ mất tự nhiên ho khan một chút: “Ngày mà anh thi đại học xong chẳng phải em có hỏi anh thi trường nào sao?”

Cố Tri Phi cười một cái, La Vũ ngẩng đầu, nhìn đến ngẩn ngơ.

Cố Tri Phi hỏi: “Cậu làm sao nghĩ đến chỗ này?”

“Em không còn nơi nào để đi.” La Vũ chột dạ nói, lập tức dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên nhíu mày chỉ trích, “Em cũng có chuyện hỏi anh, anh cùng cái tên ngu ngốc kia có quan hệ gì? Mấy ngày nay anh đều biết em đi theo anh? Vậy mà anh cùng anh ta cấu kết làm bậy, còn ra hệ thống gì.”

Cố Tri Phi cười: “Không phải cậu biết rồi sao, cậu ấy là vợ tôi a.”

La Vũ biến sắc: “Anh nghiêm túc?”

“Nếu không thì sao?” Cố Tri Phi nói, “Lừa cậu làm gì còn không có thịt ăn.”

Hắn đem bốn* chữ sau nhấn thật mạnh, nhưng La Vũ nhất định đắm chìm trong đám lửa xanh, hoàn toàn không nghe ý hắn thêm vào.

*Thật ra là chỉ có ba chữ do tui edit thành bốn nên sửa lại cho hợp lí.

La Vũ phẫn nộ nói: “Anh xem em là cái gì?”

Cố Tri Phi: “?”

La Vũ tiến lên một bước, dùng lực nắm lấy bả vai Cố Tri Phi, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên: “Cố Tri Phi, không phải anh đã nói là sẽ chờ em sao?” Cậu giống như nam chính trong phim Hàn Quốc lay người Cố Tri Phi, “Liền một năm! Anh cũng không chờ được?!”

Cố Tri Phi bị lắc đến hai mắt choáng váng: “Trước tiên cậu buông tôi ra. Tôi làm sao không nhớ hẹn ước một năm của chúng ta?”

La Vũ bi phẫn nói: “Ngày chín tháng sáu năm giờ hai mươi phút chiều, em hỏi anh thi trường nào, để anh chờ, anh không nhớ rõ sao?”

Cố Tri Phi thật vất vả thoát ly ma chưởng của cậu, nôn khan một cái, chỉ  vào đầu đầy sao Kim* suy nghĩ hồi lâu, mới nắm tay lại, bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai câu kia của cậu ‘Cố Tri Phi, anh mẹ nó chờ em’ là ý này.” Hắn vô tội nhìn La Vũ, “Cái này thật sự không thể trách tôi, người bình thường đều sẽ cho rằng đây là thời gian hẹn ước, ai biết là tỏ tình a.” Lúc này hắn ngẫm lại, “Nếu lúc đó cậu nói rõ ràng một chút, tôi có thể —— “

*Đầu đầy sao Kim chính là cái này:

timg

La Vũ mắt lộ ra vẻ mong chờ.

Cố Tri Phi tiếc nuối lắc đầu: “—— cũng sẽ không thích cậu. Bộ dáng của cậu không phải gu của tôi. Kiếp sau tiếp tục cố gắng, nỗ lực lên a.”

La Vũ khó tin nhìn Cố Tri Phi: Anh ta thực sự còn có trái tim sao!

La Vũ quả thực điên rồi: “Cố Tri Phi! Em xin anh nghiêm túc một chút đi! Anh có biết em là thật lòng thích anh!”

Người qua đường nhao nhao dừng chân ghé mắt.

Mà Giang Dương vừa mới giải quyết vấn đề cá nhân xong liền đến đây tìm Cố Tri Phi, vừa lúc nghe thấy câu này, cả người đều cứng lại.

Cố Tri Phi làm tiêu điểm của trung tâm, lúc này nội tâm chỉ còn lại một chuỗi dấu chấm lửng.

Người xưa nói đúng, thường đi cạnh bờ sông, nào có không ướt giày, liêu nhân nhất thời thích, sớm muộn Tu La Trường a.*

*Theo tui thì đại khái là nhất thời trêu chọc người khác thì sớm muộn gì cũng bị chỉnh.

Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Chương 8

Nico.Nico.Singer.600.1863988

 

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

La Vũ: “Đúng vậy a, cần gì phải luôn gọi em là bảo bảo?”
Giang Dương: “Luôn?”
Cố Tri Phi suy nghĩ một chút: “Việc này nói ra rất dài dòng —— trước tiên cậu kéo em ấy đứng lên.”
Giang Dương đứng tại chỗ bất động, La Vũ bị anh vặn cánh tay đè xuống đất, rất khó chịu: “Này, anh không nghe thấy Cố Tri Phi nói gì à? Nhanh kéo tôi đứng lên.”
Giang Dương: “Hai người rất thân?”
La Vũ không kiên nhẫn: “Vô nghĩa, nếu không tôi đi theo anh ấy làm gì? Anh ấy đã nói đưa tôi đi ăn KFC rồi, sao anh lại không buông tay?”
Giang Dương buông tay ra, muốn liếc mắt nhìn Cố Tri Phi, lại nhịn xuống, xoay người trực tiếp đi. La Vũ xoay xoay mấy khớp xương đau đớn, bước về phía trước một bước, cảm giác không đi được, cúi đầu liền thấy, con chó trọc đuôi cố chấp cắn ống quần của cậu không chịu nhả ra.
La Vũ: “…”
Cố Tri Phi nhìn bóng dáng của Giang Dương một chút, từ trong ngóc ngách nào đó vơ vét ra mấy chục đồng tiền, sau đó đem toàn bộ nhét vào trong tay La Vũ: “Tự cậu tùy tiện ăn chút, nhớ mua cho Tiểu Giang Tử hai cái chân gà, ăn xong đi đến quảng trường chờ tôi.”
La Vũ không hiểu làm sao: “Vậy còn anh?”
Cố Tri Phi xoay người rồi, nghe vậy quay đầu cười: “Dỗ vợ.”
La Vũ: “…”
La Vũ nhanh trí: “Tôi không đi thế nào?”
“Chính cậu hình dung thử.” Cố Tri Phi thiêu mi, “Còn có, suy nghĩ thật kĩ giải thích thế nào về hành vi của cậu mấy ngày nay. Thẳng thắn khoan hồng, chống cự… Hậu quả cậu biết.”
La Vũ nhớ tới mấy năm bị Cố Tri Phi điều khiển mà sợ hãi, không khỏi rùng mình một cái. Cố Tri Phi tra qua tư liệu của Giang Dương, biết ký túc xá của anh ở đâu, cho nên trên đường không đuổi theo, liền trực tiếp đến ký túc xá tìm người. Kết quả đến ký túc xá liền thấy, người không có, hỏi bạn cùng phòng ký túc xá, cũng không biết anh đi đâu.
“Nếu không thì cậu ở lại đây đợi đi?” Bạn cùng phòng của Giang Dương nói, “Giường ngủ của cậu ta ở kia, đúng vậy, gần cửa sổ đó.”
Cố Tri Phi ở ngồi xuống trên ghế, thuận tay cầm lấy lá thư trên bàn, lật vài tờ, bỗng nhiên thấy bên cạnh có một quyển sổ ghi chép, trên bìa viết vài chữ —— ghi chép học tập.
Hắn cầm lên, vừa mở một trang ra, Giang Dương đã trở lại.
“Đừng động!” Giang Dương vừa nhìn thấy hắn cầm quyển sổ kia, liền khẩn trương đi nhanh tới.
Nhưng anh chậm một bước, Cố Tri Phi đã thấy được nội dung ghi chép rồi.
Hắn nhìn Giang Dương một cái thật sâu, nghiêm trang nói: “Tôi đưa cho cậu ‘Tư liệu học tập’, cậu rất cố gắng học thấu đáo nga.”
Giang Dương cả khuôn mặt đỏ bừng, đoạt lại bản ghi chép, nhét vào trong giá sách, liền kéo Cố Tri Phi đi ra ngoài cửa. Chân của Cố Tri Phi “Keng” một tiếng đụng vào tay vịn trên cầu thang, Giang Dương cả kinh, quay đầu lại xem, Cố Tri Phi đã đau đến nỗi nói không nên lời.
Giang Dương kinh hoảng hỏi: “Đụng chỗ nào? Rất đau sao?”
Cố Tri Phi gật gật đầu, hít một hơi dựa vào người Giang Dương: “Tôi đứng không vững, có thể hay không bị đụng gã xương?”
“Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
Giang Dương cả tin không nghi ngờ gì ôm lấy Cố Tri Phi, xông ra ngoài cửa, sau khi xuống lầu, chạy đại khái khoảng trăm mét, Cố Tri Phi vỗ vỗ, chỉ huy anh quẹo sang bên cạnh.
Giang Dương ngu ngơ nói: “Đường đó không phải đi đến phòng y tế.”
Cố Tri Phi mở miệng nói: “Phía trước có con đường nhỏ, gần hơn.”
“Nga.” Giang Dương liền thật sự nghe theo chỉ dẫn quẹo sang bên cạnh.
Đến tận lúc xuyên qua cái sườn đất nhỏ, đi đến thánh địa hẹn hò, Giang Dương mới phản ứng lại, cúi đầu hỏi Cố Tri Phi trong lòng: “Cậu là đang đùa giỡn tôi?”
Cố Tri Phi còn rất thản nhiên: “Bị cậu biết rồi.”
Giang Dương: “…” Anh thiếu chút nữa lỡ tay ném Cố Tri Phi.
Cố Tri Phi nhìn thấy được ý đồ của anh, nhanh chóng vươn tay ôm lấy cổ anh, giống như con cá ở trong lòng ngực anh trượt, đem hai cái đùi đều câu ở trên thắt lưng anh.
Giang Dương: “…”
Cố Tri Phi ghé sát vào Giang Dương, nhẹ giọng dặn: “Đừng ném tôi đi a.”
Giang Dương cứng tay lúng túng một bên, vừa muốn ngăn cánh tay hắn lại, vừa muốn đỡ lấy hắn, sợ hắn không có khí lực, từ trên người mình trên người ngã xuống.
Hai cái ý tưởng này trong đầu anh đánh nhau, khiến anh nhất thời không biết nên làm thế nào.
Cố Tri Phi không cho anh thời gian trốn tránh, dán vào lỗ tai anh hỏi: “Cậu nhớ nhiều ghi chép như vậy, đều học xong rồi sao?”
Đôi môi ấm áp dán vào bên tai mình, Giang Dương không giãy dụa nữa, duỗi tay ôm chặt lấy eo của Cố Tri Phi, trong đầu lại lần nữa hiện ra hai chữ —— “Thật nhỏ”.
Hắn thành thật lắc đầu: “Tôi chưa có thực hành qua, không biết.”
Cố Tri Phi hôn hôn vành tai đang nóng lên của anh, hỏi: “Muốn thử không?”
“Thử… Thế nào?” Giang Dương chần chờ hỏi.
Cố Tri Phi kéo áo sơ mi mà anh nhét vào trong quần ra, sờ cơ bụng anh hỏi: “Cậu nói đi?”
Giang Dương gian nan nuốt nước miếng, phát hiện miệng lưỡi mình khô khốc, thân thể theo chuyển động của ngón tay Cố Tri Phi mà căng thẳng. Cố Tri Phi đặt tay lên khóa thắt lưng của anh, cơ bắp toàn thân anh cứng như sắt, động đều không dám động, phảng phất giống như sợ cái gì quấy nhiễu.
 
“Cùm cụp” một tiếng nhỏ, thắt lưng mở lỏng.
Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Chương 7

 

18142986_445158339163166_322808083_n

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

Giang Dương hồi phục tinh thần, nở một nụ cười tỏa nắng: “Không cần đâu, cậu ấy nói đùa với tớ thôi.” Nhẹ nhàng liền linh hoạt nói vọt qua đề tài khác, “Cậu tìm tớ có việc gì sao?”

Thẩm Hân thấy anh mặc dù đang nói chuyện với mình, ánh mắt lại không khống chế được liếc vào trong khu ký túc xá, trong lòng cũng hiểu rõ, thức thời mà nói ngắn gọn: “Không có gì, chính là bạn trai tớ tìm cậu gây phiền toái, nên tớ muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi.”

Giang Dương: “Dù sao đều là hiểu lầm, chuyện này tớ cũng quên rồi.”

Thẩm Hân gật đầu.

Giang Dương không biết nên nói tiếp cái gì thì tốt, vô thức nhìn lên lầu vị trí ký túc xá của Cố Tri Phi.

Thẩm Hân cười cười: “Mau đuổi theo người ta đi a, tớ cũng có chuyện, đi trước.”

“Nga.” Giang Dương phất phất tay, quay người lại, vội vàng chạy vào khu ký túc xá.

Thẩm Hân: “Phốc.”

Khi Giang Dương chạy lên lầu, cửa khép hờ, đẩy cửa đi vào liền thấy, phòng vệ sinh của ký túc xá đã được dọn rồi.

“Ai?” Thanh âm của Cố Tri Phi từ trên giường truyền đến, sau đó tiếng đứng dậy sột soạt.

“Giang Dương.”

Lại tiếng sột soạt thêm một hồi. Cố Tri Phi nghe thấy là Giang Dương, một lần nữa nằm xuống.

Giang Dương đi vào, nhìn thấy trên giường Cố Tri Phi hở ra một cái túi, lại nhìn không thấy đầu —— cả người sau đều lui vào ổ chăn, dùng chăn cos một cái kén tằm, giả vờ chính mình là chỉ tằm bảo bảo.

“Cậu mệt?” Giang Dương nhỏ giọng hỏi.

Cố Tri Phi thanh âm lười lười: “Không.” Hắn cũng không đem đầu lộ ra, liền trốn trong chăn, “Lúc không có việc gì làm tôi thích nằm trên giường hơn. Sao lại đi lên đây?”

Giang Dương dừng một chút: “Cậu nói vậy, là có ý gì?”

Cố Tri Phi quay đầu, đem mặt hướng về phía Giang Dương, đôi mắt đen như mực của hắn từ trong chăn nhìn ra phía bên ngoài: “Tôi nói cái gì?”

Giang Dương không cao hứng lắm: “Tôi đang rất nghiêm túc nói chuyện với cậu.”

“Nga.” Cố Tri Phi như ngộ ra điều gì nói, “Tôi cũng rất nghiêm túc trả lời cậu đây.”

Giang Dương đi đến bên giường, cùng Cố Tri Phi nhìn nhau.

Cố Tri Phi thật sự giống như một con tằm bảo bảo, gian nan đẩy chăn, một chút từ kén tầm trong chăn nhúc nhích đi ra. Khi hắn rốt cuộc lộ ra đầu mình, thì hắn cũng đã có thể thành công vươn ra một cánh tay.

Giang Dương giờ mới biết Cố Tri Phi vì sao đem mình bọc kín lại như vậy ——

Nhìn cách tay trắng bóng cùng bả vai trần trụi của Cố Tri Phi, anh có chút khó thở.

Cố Tri Phi dùng ngón tay thon dài trắng nõn của hắn đánh một cái vào trán Giang Dương, lưu lại một dấu đỏ tươi rõ ràng. Nhưng Giang Dương dường như không cảm thấy đau, ngược lại có cảm giác mềm mềm, ngứa ngứa.

“Đồ ngốc.” Nhìn biểu tình ngu ngốc của Giang Dương, Cố Tri Phi nhịn không được lại đánh anh vài cái, “Tôi có ý gì, không phải đã sớm nói với cậu rồi sao?”

Giang Dương ngơ ngẩn bắt lấy tay hắn, đáp một nẻo: “Có lạnh hay không?”

Cố Tri Phi: “Không lạnh. Nếu không cậu cứ đi vào ngủ chung, chẳng phải sẽ biết?”

Giang Dương trên mặt đột nhiên nóng lên.

Một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, trên cánh tay Cố Tri Phi nổi một tầng da gà, vì vậy lập tức đem cánh tay rụt trở về.

Giang Dương không được tự nhiên tầm nhìn lại di chuyển theo động tác của hắn, đến khi làn da trắng nõn đều bị che khuất, mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, giật mình hồi thần nói: “Cậu vừa mới nói, cậu đã sớm nói ra, cậu nói cái gì?”

Cố Tri Phi: “Cậu nói đi?”

Giang Dương có chút vội vàng nóng nẩy: “Tôi không hiểu. Cậu ở trước mặt Thẩm Hân nói như vậy, không phải chỉ là nói đùa, có đúng không?”

Cố Tri Phi tựa như thật mà lại tựa như giả “Ừ” một tiếng.

Giang Dương nhăn mi hỏi: “Vậy cậu vì cái gì nói như vậy, không thể trực tiếp nói với tôi sao?”

“Không thể.” Cố Tri Phi nghiêm túc nói, “Hoặc là chính cậu nghĩ thông suốt, hoặc là ngoan ngoãn nằm sấp xuống để tôi ngày.”

Giang Dương nhỏ giọng phản bác: “Cậu lại nói sang chuyện khác a? Đã sớm muốn hỏi cậu, nam nhân như thế nào, làm như thế nào?”*

(*)Cảm ơn bạn Youtong đã hỗ trợ nga~

Cố Tri Phi nhìn biểu tình chăm chú đặt ra vấn đề của Giang Dương, trầm tư một lát: “Nếu nói cậu không hiểu, tôi liền cố mà dạy cho cậu một khóa vậy.”

Giang Dương: “?”

Cố Tri Phi ném cho anh một cái USB: “Ân, đây là học tập tư liệu. Trở về xem hết toàn bộ, có gì không hiểu đến hỏi tôi.”

Một tuần sau, Giang Dương vẻ mặt hoảng hốt mà tới trả “Tư liệu học tập”. Cố Tri Phi sắc mặt như thường, thản nhiên bình tĩnh hỏi anh học được ra sao. Giang Dương khó khăn nhớ lại thật lâu, yếu ớt hỏi.

“Bất kể nghĩ như thế nào, hai cái đều… Không có khả năng nhét vào trong.” Giang Dương nhớ tới một màn kia sắc mặt vẫn tái nhợt, “Là nợ đi, nếu không sẽ không chết người sao?”

Vẻ mặt Cố Tri Phi dường như rất nghiêm túc nghiên cứu thảo luận bắc chước vấn đề: “Nếu cậu đối với cơ vòng co dãn có điểm hoài nghi, có thể chính mình thử xem.” Hắn vừa nói vừa xắn tay áo lên, “Hoặc là nếu như cậu làm một mình bất tiện, thì để tôi đến giúp cậu.”

“Không, không cần.” Giang Dương hoảng sợ nói.

Tối hôm đó, Giang Dương lặng lẽ đem hạng mục rèn luyện gia tăng gấp đôi.

Có thể là vì rốt cuộc hiểu rõ được mình đang nằm trong nguy hiểm.

Qua vài ngày, Giang Dương mời Cố Tri Phi cùng đi đánh bóng rổ. Cố Tri Phi khéo léo từ chối, tỏ vẻ chính mình ở một bên quan sát là được. Nhưng buổi tối trên đường đi về ký túc xá, Cố Tri Phi lại biểu hiện dường như rất tinh thông bóng rổ, đặt ra rất nhiều tiêu chuẩn cao (? ) đánh giá.

Giang Dương yên lặng nghe, cũng không phản bác hắn. Cho đến khi phát hiện phía sau hai người có một cái bóng lén lút đi theo.

Anh vừa định mở miệng, Cố Tri Phi đưa một ngón tay lên, chậm rãi đong đưa, hơn nữa tiếp tục nói tiếp đề tài.

“Trường cao trung của tôi có một học đệ, bóng rổ đánh bình thường, tính khí lại rất lớn, hoàn hảo gặp được tôi, trải qua một phen chỉ điểm của tôi, hiểu ra, từ nay về sau đi lên đỉnh nhân sinh.”

Hắn trợn tròn mắt nói dối, làm cho cái bóng đen theo đuôi kia tức giận đến phát run.

Đột nhiên, hắn hô lớn một tiếng: “Tiểu Giang Tử!”

“Gâu!” Con chó trọc đuôi xấu xí không biết từ chỗ nào nhảy ra, cắn một phát vào ống quần của bóng đen!

Mà cũng trong lúc đó, Giang Dương xoay người mấy bước đi nhanh nhảy tới, mạnh mẽ đè bóng đen kia lại!

“ĐM.” Bóng đen phí công giãy dụa một chút.

Cố Tri Phi lấy ra di động ra, chậm rãi mở đèn pin, đi qua, chiếu vào mặt bóng đen, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệt quen thuộc kia, bình tĩnh nói: “La Vũ bảo bảo, cậu tốt nhất là nói ra một lí do khiến tôi hài lòng, nói cho tôi biết vì sao cậu hẳn đang ôn tập, lại xuất hiện ở trong này.”

La Vũ mặt ủ rũ “Khư” một tiếng, theo tới trong bụng liền vang lên một hợp tấu tuyệt vời.

Cố Tri Phi tắt đèn pin, ôm ngực nhìn hắn.

La Vũ phẫn nộ nói: “Trước hết có thể mau cho em một chút đồ ăn không?”

Cố Tri Phi gật gật đầu, ngẩng đầu cùng Giang Dương nói: “Đem em ấy kéo dậy, dẫn em ấy đi KFC, tay đừng buông ra.”

Giang Dương không có động tác.

Cố Tri Phi buồn bực đá hắn một cước: “Sao lại ngốc nữa?”

Giang Dương vặn cổ, không chịu nghe.

Cố Tri Phi lại đá hắn một cước, hắn mới nhỏ giọng nói: “Cậu sao có thể có thể gọi cậu ta là bảo bảo?”

 

Đăng trong Hoàn~, [Đoản văn] Đồng học, đi đường không cần chơi di động

[ĐHĐĐKCCDĐ] Chương 6

DURARARA!!.full.2073302

Editor: Đường Đường

Beta: Trung Trung

Giang Dương thả tên mập ra, tên mập vội vàng bỏ chạy.

Sau khi trở lại bàn của mình, Cố Tri Phi tự nhiên đem hai bên giới thiệu giới thiệu: “Bọn họ là bạn học thời cao trung của tôi.” Lại chỉ chỉ nam sinh đứng ở bên cạnh bàn, “Đây là Giang Dương, khoa tài chính trường chúng ta.”

Mọi người hiểu ý nở nụ cười: “Nga ~~ cậu chính là Giang Dương a.”

Giang Dương mang tai đỏ lên, ngại ngùng nói: “Chào mọi người.”

“Ngồi đi.” Cố Tri Phi đem Giang Dương ở bên cạnh ấn lên ghế ngồi xuống.

Lúc cùng nhau ăn thịt nướng, Giang Dương hỏi mọi người: “Các cậu vừa rồi nói như vậy, là lúc trước có nghe nói về tôi sao?” Lúc anh nói lời này theo bản năng hướng Cố Tri Phi liếc vài lần, hiển nhiên anh trong lòng cũng rất minh bạch là ai nói cho mọi người, anh như vậy hỏi, chỉ là hiếu kỳ Cố Tri Phi là nói như thế nào về anh thôi.

Đáng tiếc, khi Diêu Thanh hưng trí bừng bừng chuẩn bị mở miệng, Cố Tri Phi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dùng rau xà lách bao một miếng thịt ba chỉ, tàn nhẫn nhồi vào miệng cô: “Ăn.”

Diêu Thanh đành phải hướng Giang Dương xòe tay, vui vẻ ăn nướng thịt.

Tuy rằng mọi người ngồi cùng một bàn này, trừ Cố Tri Phi, Giang Dương một người cũng không biết, nhưng anh ngồi ở bên cạnh Cố Tri Phi lại không có cảm giác mất tự nhiên. Cũng không phải nói mọi người có cỡ nào nhiệt tình —— nhìn thấy bọn họ ở một bên riêng, ai cũng không đoái hoài đến bắt chuyện với anh.

Cố gắng chống đỡ cái bụng tròn xoe lúc tản trên sân thể dục, Giang Dương như vậy cùng Cố Tri Phi nói: “Tuy rằng không có uống rượu, cũng không có nói nhiều, nhưng không khí vẫn rất thoải mái.”

Cố Tri Phi cười cười: “Nếu cùng bằng hữu cùng một chỗ, nhất định phải nói rất nhiều nói mới không lúng túng, cũng không cần phải hẹn lại bằng hữu này rồi.”

Trong bóng đêm Giang Dương nhìn thấy hắn gợi lên khóe môi, không khỏi cúi đầu, ngẫm nghĩ cẩn thận một cái rõ ràng. Cố Tri Phi quay đầu đi, né tránh tầm mắt anh.

Giang Dương ngẩn người.

Cố Tri Phi đem kính mắt trên mũi đẩy đẩy, mặt không biểu tình nghĩ, thất sách.

Hắn hôm nay quên mang kính áp tròng!

Sai lầm trọng đại này hiển nhiên ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn, bằng không thời điểm con chó điên kia lao về phía hắn hắn cũng sẽ không ngây người như vậy một lát…

Khi Giang Dương sải bước nhanh đi đến, lúc nhấc chân lên liền đem con chó điên nhảy ra từ trong bóng tối kia đạp bay đến hơn vài mét, Cố Tri Phi vô ý thức lui về phía sau một bước —— hắn tin tưởng chính mình chưa từng kinh sợ qua như vậy.

Hôm nay là cùng chó xung khắc đi.

Hắn buồn bực ngẩng đầu nhìn con chó kia, vừa lúc chống lại Giang Dương quay đầu ánh mắt nhìn hắn đầy lo ngại.

Cố Tri Phi vỗ vỗ mông anh: “Đi xem xem, con chó kia đang nằm bất động trên mặt đất.”

“Nga.” Giang Dương nghe lời quay đầu, vừa bước ra một bước, chó điên vốn nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích đột ngột nhảy lên, cụp đuôi, lấy ba cái chân tuyệt đối không có khả năng đạt tới tốc độ đào tẩu.

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi buồn bực: “Con chó này chân đều què rồi, còn muốn cắn người, là đói bụng đến mê sảng đi?”

“Chân nó chắc chắn không phải do tôi đá hư.” Giang Dương vội vàng giải thích, anh cũng không hi vọng trong lòng Cố Tri Phi anh là người tàn bạo, nhưng sau khi cùng Cố Tri Phi liếc nhau, khí thế của anh lại có chút yếu lại, không quá có tự tin bổ sung, “Hẳn là không phải, tôi không sử dụng quá nhiều khí lực.”

“Khí lực lớn là chuyện tốt.” Cố Tri Phi có chút ý vị thâm trường nói, trong lúc Giang Dương đang suy nghĩ câu nói này, cúi đầu ngửi ngửi chính mình, “Chẳng lẽ là trên người dính vị thịt nướng?” Nghĩ nghĩ, “Cậu đến ngửi thử xem trên người tôi có mùi vị không.”

Giang Dương “Nga” một tiếng, cúi đầu hít ngửi, quả thực có chút mùi vị. Nhưng anh đồng thời cũng ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát, là hương vị chanh rất sạch sẽ.

Cố Tri Phi níu lấy cổ áo Giang Dương, nói: “Tôi cũng ngửi thử xem trên người cậu có mùi vị không, nếu không con chó đó tại sao lại không cắn cậu?”

Giang Dương quýnh lên, vội vàng trốn về sau: “Không được, buổi sáng tôi có đánh bóng rổ, không tắm rửa.” Nhưng anh lập tức phát hiện tay Cố Tri Phi không nới lỏng, sợ Cố Tri Phi té ngã, liền vội vàng vươn tay đỡ lấy eo hắn.

Thật nhỏ..

Giang Dương nhất thời ngây dại, trong đầu chỉ còn lại hai chữ này.

Cố Tri Phi đạp anh một cước: “Chiếm tiện nghi đủ chưa?”

“A?!” Giang Dương ăn đau, lúc này mới hồi thần, vội vàng buông lỏng tay ra.

Có thể gần đây cùng chó có duyên. Ngày hôm sau lên lớp xong, Cố Tri Phi nhìn thấy mọt con chó trọc đuôi cố gắng hèm mọn mà đi phía sau một đôi tiểu tình nhân, ngóng trông nhìn chuỗi thịt nướng(*) trên tay cô gái kia.

(*) Cái này tui dịch đại a lên Baidu seach ra thế này

cb4c62be32f06fbe50ea268332db1f5c

67003ac4188a4aebfbaed069ae81187c

Bằng trực giác, hắn phán định con chó trọc đuôi này chính là con chó ngày hôm qua có ý đồ tập kích hắn.

Nữ sinh kia ngượng ngùng đem chuỗi thịt nướng ném xuống đất, con chó trọc đuôi cảnh giác nhìn trái nhìn phải, cúi đầu ngậm chuỗi thịt nướng kia lên, chạy dọc theo chân tường trốn vào trong góc ăn. Cố Tri Phi chậm rãi đi qua, càng nhìn con chó trọc đuôi càng cảm giác con chó này chính là hôm qua.

“Cậu đang nhìn cái gì?” Tiếng nói của Giang Dương không hề dự liệu ở sau lưng hắn vang tới.

“Xuỵt.” Cố Tri Phi nói, “Con chó kia.”

Mặc dù hắn thấp giọng, con chó trọc đuôi vẫn phút chốc dựng lỗ tai lên, hướng về phía này nhìn thoáng qua. Trong chớp mắt nhìn thấy Giang Dương, liền tạc mao, lui về sau chạy mấy bước, sau đó lại giống như không nỡ, nhanh chóng quay trở lại, ngậm chuỗi thịt nướng trên đất lên, quay đầu chạy.

“Trong trường học làm sao có thể có nhiều chó hoang như vậy?” Giang Dương nghi hoặc nói.

Cố Tri Phi: “Tôi đoán nhất định là con chó ngày hôm qua, nó vừa nhìn thấy cậu liền chạy. Cậu có chú ý tới không, chân nó vẫn còn khập khiễng.”

Giang Dương gật gật đầu: “Như vậy vừa nói, đúng là thật.”

Cố Tri Phi: “Tôi muốn tìm ra nó.”

Giang Dương hiếu kỳ: “Cậu muốn nuôi nó sao?”

Trong mắt Cố Tri Phi chợt lóe lên sắc bén: “Không, là báo thù.”

Qua vài ngày nữa, con chó trọc đuôi lại lần nữa từ lỗ tường chui vào trường học. Xung quanh đây thùng rác đều rất cao, trường học chu vi cũng không có quá mấy người thuận tay ném rác, nó có thể tìm được rất ít thức ăn.

Nó hi vọng hai con người kia đã quên nó. Chung quy chuyện kia chỉ là hiểu lầm, có con chó nào có thể phân biệt mùi thịt gà nướng phát ra với người đâu?

Vận khí tốt, nó sẽ gặp được hai nữ sinh nhu nhược thiện lương, nó chỉ cần đi theo các nàng đi một hồi, các nàng tâm liền sẽ phát ra đồng tình, cho nó chút đồ ăn.

Nếu như là vận khí không tốt… Con chó trọc đuôi không nghĩ tiếp, bởi vì nó chợt thấy túi bánh rán ném ra ven đường!

Nhất định là con người nào đó sơ ý ném. Con chó trọc đuôi biết con người không ăn đồ ăn dưới đất. Nó thở phào một cái, vì tìm được đồ ăn hôm nay mà nhảy nhót không thôi, cơ hồ mất đi tính cảnh giác nên có.

Điều này đối với một con chó lang thang mà nói thật đúng là đủ trí mạng. Khi nó hoan hoan hỉ hỉ xé túi nilon ra, thì việc đầu tiên nó làm là hạ miệng về phía cái bánh rán được bọc trong thịt sườn, rồi đột nhiên cảm thấy cổ mình căng chặt.

Cảm giác này nó quá rõ ràng —— nó bị con người bắt được!

“Gâu! Gâu gâu!”

Giang Dương đau đầu nhìn con chó trọc đuôi bị trói chặt đang sủa không ngừng, đối Cố Tri Phi đang nắm chặt sợi dây thừng nói: “Cậu không phải muốn báo thù sao? Nó nhìn qua không quá dễ chọc.”

Cố Tri Phi đang muốn đeo đôi găng tay bông dày lên mà, nghe vậy cho hắn một cái sinh động bạch nhãn: “Cậu thật sự không thấy được nó chân sau đều dị dạng sao? Một con chó lang thang một chân chạy không được nhanh sống không được lâu lắm.”

Hắn nói xong đeo bao tay lên, đem con chó trọc đuôi vẫn trong tâm tình kích động đè lại, bởi vì có đề phòng đầu đủ, một chút cũng không quan tâm nó giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thế.

Sau khi đem miệng của con chó trọc đuôi kia buộc lại, Cố Tri Phi nói: “Trước tiên chúng ta mang nó đi tắm rửa một cái đã, rồi đi gặp bác sĩ thú y.”

Giang Dương xấu hổ cúi đầu, lúng túng nói: “Nga, được.”

Cố Tri Phi liếc mắt nhìn anh một cái: “Làm sao? Thật giống như chó chết chủ.”

Mặc dù mấy ngày trước Cố Tri Phi vì bị người khác đem ra so sánh với chó mà nổi giận, mà lúc này, chính anh bị Cố Tri Phi mắng thành chó, lại không có một chút nóng nảy nào.

Giang Dương cực kỳ chán nản nói: “Trước kia tôi cảm thấy bản thân cũng tạm được, mà sau khi gặp cậu, tôi phát hiện mình chỗ nào cũng không đủ tốt. Vừa cẩu thả, lại tự cho mình là đúng.”

Cố Tri Phi “Ngô” một tiếng, an ủi hắn: “Không có việc gì, vận khí của cậu so với phần lớn người đều tốt hơn.”

Giang Dương phúc chí tâm linh* nói: “Cũng là, không phải cũng giao không đến ngươi như vậy bằng hữu.”

*Phúc chí tâm linh: Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người cũng linh hoạt khôn ngoan hơn)

“Biết là được.” Cố Tri Phi mặt không đỏ tim không đập nhận lời khen ngợi của anh, sau đó rất không khách khí chỉ huy anh, “Đi, lấy cái chậu kia đem lại đây.”

Mới đầu con chó trọc đôi kia giãy giụa rất lợi hại. Giang Dương đem nó ấn trong chậu nước, trong chốc lát, nó liền đem một chậu nước lãng phí xong.

Cố Tri Phi ném xà phòng, nói với Giang Dương khiến nó yên tĩnh một hồi đi, liền đi trở về giường nằm chơi di động. Còn lại một mình Giang Dương ở trong nhà vệ sinh, đầu đầy mồ hôi cùng một con chó lang thang bẩn thỉu hăng hái chiến đấu. Nếu không phải Cố Tri Phi có tính toán trước mà buộc miệng con chó trọc đuôi kia lại, Giang Dương có thể đã bị thương.

Thật vất vả chờ con chó trọc đuôi kia phục tùng, bản thân Giang Dương cũng đã kiệt sức. Anh thở hổn hển, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Tri Phi đang cầm di động chụp cho hai người bọn họ.

Giang Dương: “?”

Giang Dương vẻ mặt lơ mơ bộ dáng áp bức đi vào trong.

Con chó trọc đuôi ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ.

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi giả vờ làm bộ dáng như chưa có gì xảy ra, cất di động, một lần nữa cầm lấy xà phòng, đi tới trước chậu nước ngồi xuống, bắt đầu đem con chó trọc đuôi tắm rửa.

Giang Dương liền phụ trách đổi nước.

Chờ đổ hết bảy tám chậu nước bẩn, con chó trọc đuôi mới ra lò một thân chỉ toàn lông, xấu như vậy, nhưng rất sạch.

Cố Tri Phi lại dùng máy sấy sấy khô lông trên người nó, con chó trọc đuôi này miễn cưỡng cũng nhìn được.

Nhưng không may, bọn họ mang con chó trọc đuôi đó đến bệnh viện thú y, chụp hình x quang xong, bác sĩ thú y lắc đầu.

“Về sau chỉ có thể là một đứa nhỏ què.” Cố Tri Phi cười nhạo con chó trọc đuôi một câu, “Tiểu Giang Tử mày thật đáng thương.”

Giang Dương: “?”

Cố Tri Phi xoa xoa đám lông xù trên đầu con chó trọc đuôi: “Sau này nó sẽ được gọi là Tiểu Giang Tử.”

Biểu tình Giang Dương có chút ủy khuất, nhưng dù giận cũng không dám nói gì.

Cố Tri Phi: “Như thế nào?”

Giang Dương: “Tôi cảm giác tên này không tốt lắm.”

Cố Tri Phi: “Tại sao?”

Giang Dương có chút thẹn thùng nói: “Tôi cũng họ Giang.”

Cố Tri Phi: “Đó không phải thật tốt sao? Cậu là lão Đại, nó là lão Nhị.”

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi: “Phốc.”

Giang Dương buông con chó trọc đuôi xuống, vừa mới gỡ dây buộc xuống, con chó trọc đuôi liền nhanh như chớp chạy.

Mà lúc này Cố Tri Phi nhìn thấy có một bóng người chợt lóe mà qua, quay đầu nhìn một chút, thì đã không nhìn thấy người kia.

Giang Dương: “Làm sao?”

Cố Tri Phi nhìn nhìn hướng người kia: “Đi đường này về trường học, sao tôi có cảm giác có người theo dõi?”

Giang Dương: “Cậu nói là có người theo dõi chúng ta?”

Cố Tri Phi thờ ơ nói: “Cũng có khả năng là một con chó lang thang khác chờ cứu giúp. Đừng để ý.”

Hai người bọn họ không ở tòa nhà đó lâu, tới gần ký túc xá của Cố Tri Phi, đi đến bên dưới khu ký túc xá, thì hai người liền chia tay.

Giang Dương dây dưa không chịu đi: “Vừa mới ở trong ký túc xá của cậu đem con chó đó tắm rửa, còn rất loạn đi.”

“Cũng được thôi.” Cố Tri Phi nói, “Trở về dọn dẹp một chút là tốt rồi, hẹn gặp lại.”

Giang Dương vươn tay giữ chặt hắn: “Cố Tri Phi.”

Cố Tri Phi quay đầu: “Làm sao?”

Giang Dương rụt tay về, nhỏ giọng hỏi hắn: “Vậy buổi chiều cậu làm gì a?”

Cố Tri Phi: “Ngủ.”

Giang Dương khẩn trương chà chà tay: “Cái kia… Có muốn cùng nhau đi Thư Viện không, tôi… Tôi bài tập toán còn chưa viết xong, với lại, có mấy đề không biết việt.”

Cố Tri Phi kinh ngạc: “Các ngươi chuyên nghiệp không phải học toán nâng cao ba sao? Không khó đi.”

Đương nhiên không khó, hơn nữa bài tập sớm viết xong.

Giang Dương chưa từng nói dối, cũng hoàn toàn chưa nghĩ ra một hồi nữa sẽ che lấp thế nào, hầu kết gian nan nhúc nhích một cái, nói: “Phải không? Khả năng toán học của tôi không tốt lắm đâu.”

Trong mắt Cố Tri Phi mang theo một chút ý cười: “Nhưng hôm nay tôi rất mệt, muốn ngủ bù, không muốn đi Thư Viện.”

Giang Dương vẻ mặt lập tức hiện lên mất mác: “A?! Như vậy, như vậy a.”

“Chậc.” Cố Tri Phi nhẹ nhàng đá một cái vào đầu gối Giang Dương, hướng cửa chính xiêu vẹo cúi đầu, “Được rồi, không chơi ngươi nữa, cùng nhau đi lên dọn dẹp đồ đạc?”

Giang Dương mắt sáng lên: “Được a.”

Hai người đang muốn đi lên trên lầu, một giọng nói của nữ sinh truyền đến: “Giang Dương!”

Cố Tri Phi nhíu nhíu mày, nhìn theo tiếng, thấy một em gái rất xinh đẹp “cộc cộc” chạy tới, vẻ mặt rất vui mừng.

Giang Dương: “Thẩm Hân?”

Cố Tri Phi nhíu nhíu mày, dùng thanh âm chỉ có Giang Dương có thể nghe thấy nói: “Cô ta chính là Hân Hân?”

Giang Dương gật gật đầu, nhìn Thẩm Hân đi tới, lòng có chút hoảng sợ, vội vàng hạ giọng giải thích: “Tôi thật sự không thích cô ấy.”

Cố Tri Phi: “Để tôi tới nghiệm chứng một chút.”

Giang Dương khó hiểu nhìn Cố Tri Phi.

Cố Tri Phi bỗng nhiên trở mặt: “Nói xong đâu? Lừa gạt trẻ con à!”

Một câu chấn động đến mức em gái kia dừng cước bộ.

Giang Dương ngây người.

Cố Tri Phi hướng hắn chớp chớp mắt phải, tiêu sái xoay người, này liền bỏ lại chính mình một tay tạo thành lúng túng trường hợp, nghênh ngang mà đi.

Còn lại Giang Dương cùng Thẩm Hân hai mặt nhìn nhau, hơn nửa ngày, Thẩm Hân mới yếu ớt nói: “Muốn tớ đi theo cậu… Ngạch… Bạn trai cậu giải thích sao?”